Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 54

Minh chủ là người tốt bụng, mở miệng muốn khuyên thêm, nhưng lúc này lại có một tán tu không nhịn được móc mỉa: "Minh chủ, chúng ta càng nấn ná lâu càng thêm phần nguy hiểm, ngươi còn thừa lời với hắn làm gì chứ."

"Đúng vậy đúng vậy, hắn muốn chết thì cứ để hắn chết, đừng để Ôn tiểu công tử phải chờ lâu."

"Ôn tiểu công tử đừng giận, vì người không quan trọng mà tức giận hại thân thì không đáng."

Phần lớn tán tu đều làm việc vì lợi ích, như cỏ đầu tường, gió chiều nào theo chiều nấy, bây giờ chỉ hận không thể nâng Ôn Kiểu tới tận trời cao.

Mà Ôn Kiểu xưa giờ đều rất thích quyền lợi này, nhất là trước mặt Hạ Thanh. Cậu ta hồng mắt xụ miệng, trưng ra dáng vẻ ấm ức ngây thơ, nhưng trong lòng lại không khỏi đắc ý chờ xem sắc mặt Hạ Thanh.

Hạ Thanh sẽ---- tức giận? Phẫn nộ? Buồn bã? Nhục nhã?


Thế nhưng Hạ Thanh chẳng có biểu cảm gì, cụp mi, tay rung một cái làm con bướm bay mất, nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn, một mình ta cũng không sao" Dứt lời, đi thẳng vào trong con đường bạch cốt đen ngòm.

Trước mắt mọi người cậu vẫn luôn xuất hiện với dáng vẻ nặng nề tâm sự, bây giờ cũng không khác, tâm trí trên mây, không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Nếu như thật sự phải nói là tình tự, thì có lẽ càng giống xoắn xuýt và phiền não nhiều hơn, còn những hạnh họe chế nhạo của mọi người ban nãy, chẳng rõ cậu có nghe vào tai hay không nữa.

Ôn Kiểu căm phẫn cắn môi, siết chặt nắm đấm giấu trong tay áo.

"Hạ Thanh!" Cậu ta không cam lòng, chợt hô một tiếng đúng lúc Hạ Thanh bước vào con đường bạch cốt.

Ôn Kiểu tỏ vẻ chần chừ, như một tiểu thiếu gia hay cáu kỉnh nhưng vẫn dễ mềm lòng, lúng túng nói: "Hạ Thanh, muốn ta tha thứ cho ngươi cũng được, nhưng hôm nay ngươi phải xin lỗi ta."


Hạ Thanh vốn đã lười để ý cậu ta, nghe đến đây cũng chỉ biết ngây người.

Ánh mắt cậu lập lòe khϊếp sợ, giọng nói lại vô cùng bình tĩnh: "Ôn Kiểu, rốt cuộc là ngươi điên, hay là ta mới thật sự điên rồi."

Ôn Kiểu nóng rát mặt, căm hận ngút trời, nhưng kiêng kỵ có người ngoài nên không thể không nhẫn nhịn.

Thôi được, cậu ta chờ xem Hạ Thanh bị độc chướng trong đường bạch cốt hành hạ cho sống không bằng chết!

Con bướm bay phía trước, cánh bướm u lam giống một ngọn lửa xanh. Đường bạch cốt là một đoạn đường tối tăm dài dằng dặc.

Vách đá bám đầy rêu xanh, nền đất chất chồng xương cốt, mạng nhện giăng kín đèn dầu đã cháy cạn từ lâu, một mùi hôi thối ẩm ướt nồng nặc trong không khí.

Sau khi cậu bước vào, những người bên ngoài lập tức ồn ào.

"Tiểu công tử, con đường còn lại ở nơi nào vậy.


Ôn Kiểu gây sự với Hạ Thanh không thành, nghe tiếng người ta thúc giục, tâm tình càng tệ hại, kiềm nén sắc mặt nhăn nhó: "Vội cái gì?!"

Cậu ta đột nhiên đổi thái độ làm cho đám tán tu vừa lạ lùng vừa bất mãn, tuy nhiên bây giờ phải cầu cạnh cậu ta nên chỉ có thể vuốt mặt cười xòa.

Ôn Kiểu được nuông chiều từ bé, ghét nhất những việc dùng nhiều đầu óc, mỗi lần đọc sách hoặc học chữ đều làm nũng đối phó, thậm chí còn hả hê cho rằng bằng thân phận này mình phải được người nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, hưởng thụ vinh hoa phú quý mới là đúng đạo.

Trí nhớ cậu ta không tốt, nhưng lại nhớ rõ từng bước đi trong hoàng lăng. Là bởi con đường này mẹ cậu ta đã ép cậu ta đi vô số lần, chưa nhớ được thì lại đi lần nữa, hôm ấy bất luận cậu ta khóc lóc thế nào, mẹ cũng chỉ hờ hững làm ngơ.
Ôn Kiểu dựa vào hồi ức, đi tới trước cơ quan của một cánh cửa đồng đen. Trên cánh cửa có một rãnh nhỏ, chất chồng gỉ đỏ do được tưới máu lâu năm. Cậu ta rất sợ đau, run lập cập cắn rách ngón tay mình, khoảnh khắc giọt máu nhỏ vào khe rãnh, ầm----- một tiếng vang lớn truyền ra từ sâu trong lăng mộ, nền đất rung lên bần bật.

Mọi người kinh hãi, sắc mặt trắng bệch.

"Tiếng gì vậy?"

Ôn Kiểu cũng giật mình. Lần trước nào có tiếng động này.

Ầm ầm ầm-----

Sau đó, một viên đá lăn ra khỏi rãnh, một khe hở xuất hiện giữa vách tường.

Ôn Kiểu thở phào, xem ra nhớ không sai.

Cậu ta lập tức được cổ vũ, vô cùng đắc ý, nói vẻ kiêu ngạo: "Chính là nơi này, đã bảo không cần phải gấp!"

Mọi người lộ vẻ nhẹ nhõm vui mừng, nhao nhao khen ngợi.

"Đa tạ Ôn tiểu công tử dẫn đường."
Đồng thời mở to mắt, nín thở, nhìn cái khe càng ngày càng lớn.

Đá vụn rơi lã chã, cánh cửa dần dần mở rộng.

Ánh mắt mọi người ngời sáng, bọn họ cho rằng đây sẽ là một con đường rộng lớn khang trang, an toàn bình thản tiến thẳng vào hoàng lăng. Ai ngờ "ào ào ào", thời điểm cánh cửa hoàn toàn mở ra, lại chỉ thấy một bầy dơi đông nghịt vù vù bay ra.

"A a a a a-----!"

Bầy dơi bên trong có kích thước to lớn, mắt đỏ ngầu, tản ra tà quang hung ác, ùn ùn nhào về phía đám đông, chúng tránh Ôn Kiểu, vồ thẳng tu sĩ đứng gần cậu ta nhất. Ngoác miệng chi chít răng nanh như màn sương dày đặc, trong khoảnh khắc chỉ còn lại tiếng dã thú cắn xé và tiếng hét gào tuyệt vọng của người nọ.

Chỉ trong nháy mắt, một người đang sống sờ sờ đã biến thành một bộ xương trắng.

Toàn bộ tu sĩ chứng kiến thét lên kinh hãi.
"Là quái vật ăn người!"

"Chạy mau, chạy mau!"

"A a a chạy mau!"

Ôn Kiểu sững sờ đứng giữa biển dơi, sợ hãi, mặc dù bầy dơi không quan tâm tới cậu ta nhưng cậu ta vẫn hoảng loạn muốn ngất, kinh hoàng chạy đến bên người Khấu Tinh Hoa.

Trên đường va phải một người, kẻ này vừa bị dơi cắn, chất độc đen xì lan lên nửa khuôn mặt, vẻ mặt điên cuồng, thẳng tay tát lên mặt Ôn Kiểu: "Tiện nhân! Tiện nhân! Mi hại thảm chúng ta! Tiện nhân! Nếu ta chết ở đây! Ta phải lấy mạng mi!"

Ôn Kiểu run bần bật, nước mắt thoắt cái rơi xuống, hóa thành hạt châu lăn trên mặt đất.

Tên kia lập tức trợn trừng hai mắt, sắc mặt càng thêm cuồng nộ: "Mi là giao nhân?!"

"Không, không phải, ta không phải." Ôn Kiểu run lập cập, hoảng sợ không dám khóc nữa.

May thay hiện giờ tình hình rối loạn, tiếng chạy trốn rít gào lấn át cuộc đối thoại của bọn họ, sau đó bầy dơi lại ồ ạt xông lên, nuốt chửng âm thanh loài người vào bụng.
"Tinh Hoa ca ca!" Ôn Kiểu không thể ngừng run rẩy, cậu ta quá sợ, đám tu sĩ xung quanh đều muốn đánh chết cậu ta, những ánh mắt căm thù, giận dữ, ghê tởm đồng loạt rơi trên người cậu ta, Ôn Kiểu chỉ có thể tái mặt, uất ức vô cùng, chỗ dựa duy nhất của cậu ta bây giờ chỉ còn một mình Khấu Tinh Hoa.

Khấu Tinh Hoa bị đám dơi quấy phá phát bực, rất khó hòa nhã với kẻ đầu têu, nhưng ngại có Đại tế tư mà không tiện nổi giận, lạnh lùng không nói.

"Đi đường bạch cốt!"

"Đường bạch cốt!"

Mọi người trốn đông trốn tây, rốt cuộc nhận ra, chỉ có đường bạch cốt bầy dơi mới không đuổi theo.

Đám người lập tức vọt tới như phát điên.

Ôn Kiểu kinh hồn bạt vía bám theo sau cùng.

Cùng lúc đó, ở sâu trong đường bạch cốt, Hạ Thanh hoàn toàn không biết tình huống vừa mới phát sinh.
Độc chướng không ảnh hưởng gì đến cậu, đám bọ xác định lén lút bò lên người cậu cũng bị kiếm ý đánh bật ra ngay lập tức.

Khi ở trên thuyền Hạ Thanh gấp gáp nhảy xuống tránh mặt Lâu Quan Tuyết, mà bây giờ được như ý muốn tâm trạng cũng không khá lên.

Con bướm xanh chiếu sáng phía trước cậu, xương khô trắng bóc chất thành con đường âm u lạnh lẽo, huyết khi bao phủ tứ phương, nhưng Hạ Thanh đã hoàn toàn bối rối, hoàn toàn không có hơi sức đâu đi ngắm hoàn cảnh xung quanh.

"Qua độc chướng xương trắng là mộ của Châu Cơ à?"

Cậu tự lẩm bẩm, muốn di dời sự chú ý của chính bản thân mình

Nhưng không hiệu quả, cậu không dời được.

Hạ Thanh bắt đầu nản lòng túm túm cọng tóc ngốc, rồi lại bất an xoa xoa viên xá lợi, tảng đá cứng trong lòng bị đập nát từng chút một, nhưng không ai sẽ nói cậu nghe, vết nứt này sẽ mang đến cho cậu tân sinh hay là hủy diệt.
Cuối cùng con bướm xanh trầm dẫn cậu tiến vào bên trong một khu mộ rộng rãi.

Chướng khí màu đen càng thêm đậm đặc, mùi hương kỳ lạ phảng phất trong không khí, thoang thoảng mùi linh vi, lạnh lẽo hoang vu, mê hoặc lòng người, nhưng lại bị phủ lấp bởi mùi máu tanh nồng đậm, xông cho người ta choáng váng.

Trước khi bước vào giữa vùng chướng khí, Hạ Thanh vẫn còn mơ mơ hồ hồ, ép mình phải tỉnh táo mà suy nghĩ, bản thân mình đã thích Lâu Quan Tuyết rồi sao?

Thoát khỏi lối mòn cảm xúc đứng dưới góc nhìn ngoài cuộc, kỳ thực câu trả lời đã rất rõ ràng.

Nếu không thích, sẽ cự tuyệt trực tiếp.

Nếu không thích, sẽ lựa chọn rời đi ngay từ nụ hôn đầu.

Vết nứt trong tảng đá lòng ngày càng sâu, sâu đến mức cậu không kịp ngăn cản.

Khi cửa đá nhả châu, bầy dơi rời động, một ngọn đèn nến nhân ngư sáng lên mờ mờ chốn tận cùng hoàng lăng. Ánh nến theo những bậc thang chiếu dần lên cao, trên chiếc quan tài dài bằng vàng ngọc đang ngồi một người phụ nữ. Ả đi chân trần, váy dài màu đen quét mắt cá chân, tóc như rong bao lấy thân thể yêu kiều yểu điệu.
Dường như ả đã chờ ở đây từ rất lâu rồi, lâu đến mức đủ để nhớ rõ từng chữ từng trang trong từng cuốn sách. Thân hình mờ mờ ảo ảo, như người như ma.

Môi không nhuộm mà đỏ, mắt hơi ngước lên, con ngươi sánh nước, e ấp thẹn thùng, ả giống như hồ ly đoạt hồn trong truyện dân gian, cười hay không cười đều mang lại cảm giác yêu mị mê hương

"Ngươi nghĩ khi nào Tống Quy Trần mới đến tìm ta?"

Giọng nói của ả cũng ngọt như rỉ nước.

Đầu ngón tay ả đậu một đốm lửa nhỏ, trong suốt, màu u lam.

Đốm lửa run lên, run run nói: "Ta, ta không biết."

Châu Cơ cười nói: "Ta đoán sắp rồi, ngươi nghe thấy tiếng mật đạo mở ra chứ."

Đốm lửa nói: "Nghe thấy."

Châu Cơ cong cong khóe mắt: "Ừ, Kiểu Kiểu nhà ta tới rồi."

Đốm lửa âm thầm thở ra, nghĩ bụng ước chừng tiểu chủ nhân cũng sắp đến nơi.
Châu Cơ chau mày, có vẻ thở dài: "Thật là, Kiểu Kiểu nhà ta đã chịu khổ ở nước Lương rồi."

Đốm lửa thắc mắc: "Chủ nhân, vậy sao ban đầu người lại đưa tiểu chủ nhân tới hoàng cung nước Sở."

"Vì đó là nơi gần với Thần hồn nhất." Châu Cơ giở một cuốn sách ố vàng nhăn nhúm, cười rộ: "Kiểu Kiểu của ta được ta nuông chiều mà lớn, chỉ có thể sống được cuộc sống trong cung. Những nơi khác nào có thể nuôi được yếu ớt giàu sang đáng thương đáng yêu của thằng bé đâu cơ chứ."

Đốm lửa đồng tình gật gật đầu.

Châu Cơ nói: "Có Phó Trường Sinh và Vệ Lưu Quang che chở, ta tin Kiểu Kiểu ở Lăng Quang cũng không quá tệ. Ừm, ngươi nghĩ, nếu Tống Quy Trần biết được sau một trăm năm, sư đệ của hắn lại bị một người đàn ông mê hoặc đến điên đảo không thiết mạng sống, thì sẽ có bộ mặt gì."
Đốm lửa run run, không nói.

"Như thế nhất định rất vui. Mà càng vui hơn nữa, tử cổ mẫu cổ cùng sinh cùng tử, hắn trơ mắt chứng kiến những chuyện này, mà lại chẳng thể gϊếŧ chết Kiểu Kiểu, còn phải đưa Kiểu Kiểu đến trước mặt ta hệt như những gì ta tính toán."

Châu Cơ nói chuyện lúc nào cũng mỉm cười duyên dáng, chỉ có khi nhắc về Tống Quy Trần, âm điệu mới dần biến lạnh.

Ngón tay trắng bệch bấu chặt lên trang sách, ả lại mỉm cười: "Tống Quy Trần."

Gằn từng chữ như hận thù be bét máu tươi bị mài ra dưới đáy lòng.

"Trăm năm trước quả là ngoài ý muốn, ta cho rằng hắn trở thành Đại tế tư, đến nhờ cậy nước Sở rồi lại hợp mưu cùng ta, tưởng đâu hắn một tên hám danh hám lợi, chẳng ngờ mưu đồ của hắn là sự diệt vong của toàn giao tộc."

"Hắn trở mặt tính kế ta, tính kế giao tộc. Ta diệt Bồng Lai của hắn, cũng coi như oan có đầu nợ có chủ."
Giọng nói của ả nhẹ như không: "Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là ta có thể chiếm được toàn bộ sức mạnh của Thần. Tất cả là tại hắn báo với Dao Kha Tuyền Già, để hai ả tiện nhân này chạy tới phá hỏng chuyện của ta."

Đốm lửa lập lòe, không hiểu chuyện năm xưa.

Nó chỉ là một đứa trẻ ngoài một tuổi mới mở trí khôn, nhận ra hơi thở lạnh lùng trên người chủ nhân, bèn ngoan ngoãn không nói lời nào.

Châu Cơ nhìn xuống tay mình: "Thần lực chia làm ba, chẳng còn ý nghĩa. Dù có được một phần ba Thần lực thì cuối cùng vẫn không phải Thần, rời khỏi Biển Thông Thiên chẳng là gì hết, mất đi sức mạnh, chỉ có thể mặc người xẻ thịt."

"Thậm chí, khoảnh khắc Thần rơi xuống. Mộ hoang từ vực ma dựng dậy biến thành bức tường xương trắng, hoàn toàn chặn lối giao tộc trở về." Nét mặt ả không có hối hận, chỉ có âm u khó lường---- phức tạp, kính sợ, kinh hoàng. Rất lâu sau lại cười khẽ một tiếng: "Người đời không hiểu, chỉ có Thần mới có thể chặn đường sống của tộc giao nhân."
"Giao tộc bây giờ còn không có cả luân hồi."

"Nhất là thánh nữ, hoặc là chết già, hoặc là chết bệnh."

Châu Cơ đứng dậy khỏi quan tài, có lẽ muốn đi tiếp đón đứa con lặn lội về từ phương xa: "Nhưng mà ta lại không muốn chết."

Bình Luận (0)
Comment