Ký Sự Sinh Tồn Ở Cung Đình

Chương 55

Động Xuân Thương địa hình phức tạp, ám đạo ngoằn ngoèo, như mê cung mạng nhện.

Ôn Kiểu đi theo mọi người vào đường bạch cốt với vành mắt đỏ hoe, tủi thân muốn khóc, nhưng cậu ta căn bản không dám khóc, sợ một khi khóc nước mắt thành châu sẽ bại lộ thân phận của mình.

Cậu ta vô thức đi bên cạnh Khấu Tinh Hoa, nghe các tu sĩ phía sau thì thầm bàn tán, giọng điệu tức giận và căm hận.

"Ta đã bảo mà, ngay cả tông môn đệ nhất thiên hạ cũng không biết thì làm sao hắn biết được."

"Suýt thì hại chết chúng ta! Tiện nhân!"

"Giả vờ quý nhân Lăng Quang cái gì cơ chứ, ta thấy trước kia cũng chỉ là thái giám trong cung thì có. Cũng chỉ được cái mặt, mà còn có mặt mũi đi chửi người ta là kỹ nữ, bản thân mình thì lại chẳng phải bước vào đây nhờ câu dẫn đàn ông chắc?"

Mặt Ôn Kiểu lúc trắng lúc đỏ, cắn răng, vừa tức giận vừa chán ghét, nhưng chỉ có thể nhẫn nhịn lời cãi lại.


Câu dẫn đàn ông thì là kỹ nữ? Gương mặt này là do mẹ cậu ta cho được không!

Giẫm phải một hộp sọ người suýt thì vấp ngã, Ôn Kiểu kêu lên một tiếng, muốn níu người bên cạnh, nhưng chỉ nghe người nọ chửi một câu "Cút", rồi mặc cho cậu ta ngã ngồi trên đất.

Cánh tay non mềm bị đá nhọn cứa rách, Ôn Kiểu không nhịn được bật khóc, giấu mình trong bóng tối sụt sà sụt sịt, tiếng nức nở vang lên rất rõ ràng.

Đám người cồn cào giận dữ.

"Đừng có khóc nữa được không. Tiện nhân! Im miệng!"

Có tên tán tu bị dơi làm mù một con mắt, hiện giờ đã hoàn toàn trở mặt, nếu không có Khấu Tinh Hoa hắn đã gϊếŧ cậu ta.

Ôn Kiểu ôm vết thương, viền mắt ửng đỏ, bờ môi mím chặt, hàm răng run rẩy mà không dám phát ra âm thành nào. Cậu ta vừa nhục nhã vừa uất ức, tức giận và căm hận thiêu đốt lý trí.


Hận thù không tìm được nơi trút, cuối cùng chuyển lên người Hạ Thanh, chuyển lên người chính mẹ cậu ta.

Lần đầu tiên cậu ta cảm thấy hận mẹ, cớ gì lại lừa gạt con mình.

Cùng lúc đó, tại một vị trí khác trong lăng mộ.

Châu Cơ mặc váy đen hoa trắng, thân thể nửa thật nửa hư, giống như âm hồn viễn cổ, chân trần bước trên con đường thấm nước đen.

Đốm lửa xanh lẳng lặng lơ lửng bên người ả, vừa nhìn xung quanh vừa nói: "Chủ nhân, hình như tiểu chủ nhân không đi con đường người dặn ngài ấy."

Châu Cơ đáp dịu dàng: "Ừ, chắc hẳn Kiểu Kiểu bị đám dơi dọa sợ rồi."

Đốm lửa nghi ngờ: "A? Nhưng bầy dơi hoàn toàn không làm hại ngài ấy kia mà, chỉ xua đuổi mỗi người ngoài."

Châu Cơ cười nói: "Kiểu Kiểu rất nhát gan. Dù ta ép thằng bé ghi nhớ hết từng ngõ ngách, thằng bé cũng không dám tới một mình. Ta đoán đã có rất nhiều người tiến vào lăng mộ, thằng bé sẽ chọn theo đám đông đi đường bạch cốt."


Đốm lửa lóe lên: "Đường bạch cốt? A? Đi nơi đó, không phải tiểu chủ nhân sẽ phải trải qua ảo cảnh tâm ma sao?"

Châu Cơ: "Ngươi còn lo Kiểu Kiểu không vượt qua được ư."

Đốm lửa chớp mắt.

Châu Cơ nhếch khóe môi đỏ mọng: "Kiểu Kiểu của ta, khắp thiên hạ không tìm ra người nào đơn thuần hơn thằng bé."

Bầy dơi uống máu trở về vây quanh người ả.

Cánh xương phủ rợp trời, bụi bặm trôi nổi giữa không trung, đối lập với màu xanh bạc trong mắt ả, ánh ra vẻ mỹ lệ kỳ quái mà chấn động lòng người.

Châu Cơ nhìn vào vô định hồi lâu, cười một tiếng: "Thằng bé là đứa con tận tay ta nuôi lớn kia mà. Ngoại trừ ghen ghét tham lam, cũng chỉ còn lại duy mình biếng nhác. Thằng bé thế này, sao có thể có tâm tư phức tạp được đây."

Giọng ả rất nhẹ: "Đi thôi, chúng ta không cần đón thằng bé, về lăng tẩm chờ thằng bé thôi."
"Vâng." Đốm lửa ngoan ngoãn gật đầu.

Thuở linh trí sơ khai nó chỉ là một viên ngọc trong suốt, được Châu Cơ dùng máu tưới mà dần dần lớn lên. Châu Cơ không chỉ là chủ nhân, ả còn là mẹ của nó.

Đối với tiểu chủ nhân Ôn Kiểu do Châu Cơ sinh hạ, dĩ nhiên đốm lửa sẽ yêu ai yêu cả đường đi, nhìn sao cũng thích.

Nó cũng không cảm thấy tính cách của tiểu chủ nhân không tốt, mềm mại dễ thương biết bao nhiêu, mặc dù có ý nghĩ xấu, nhưng dựa vào khuôn mặt của tiểu chủ nhân thì cũng không ai giận được. Có những người trời sinh là để được cưng chiều!

Đặt vào tiểu thuyết của một thế giới khác, tiểu chủ nhân chính là vai chính thụ ngốc bạch ngọt mềm mại đáng yêu---- dĩ nhiên, nó quên mất vai chính thụ nhà người ta dù gì cũng có chữ 'ngọt' làm nền móng.
Còn chuyện Châu Cơ hạ cổ cho Phó Trường Sinh và Vệ Lưu Quang, đốm lửa cũng không cho là không đúng.

Dẫu sao chuyện tình cảm luôn cần một chất xúc tác, nó tin rằng không có cổ đi chăng nữa thì mọi đàn ông trên đời cũng sẽ đều yêu tiểu chủ nhân. Ai bảo tiểu chủ nhân của nó tốt nhất thiên hạ cơ chứ, người nào không thích cậu ấy chắc chắn có vấn đề.

Đốm lửa nghĩ đến đây, lại miên man nhấm nháp cuốn tiểu thuyết đọc được lần trước.

Ôi! Nó quả là thích đọc cẩu huyết vạn nhân mê nhất mà!

Thân xác Châu Cơ đã chết từ lâu, ả vận dụng tà thuật lưu giữ linh hồn trong lăng mộ tối tăm không ánh sáng này, chỉ có thể trò chuyện với một mình đốm lửa kia.

Sắp được nhìn lại mặt trời, tâm trạng Châu Cơ rất tốt, trên đường về còn cười hỏi: "Ngươi dẫn linh hồn vị tiểu sư đệ Bồng Lai kia đến rồi sao?"
Đốm lửa kiêu ngạo ưỡn ngực: "Ừm, đã dẫn tới từ lâu! Ta còn bịa ra một câu chuyện an ủi hắn nữa đó!"

Châu Cơ: "Hm?"

Đốm lửa nói: "Ta lừa hắn nơi này là một cuốn sách."

Châu Cơ cười không ngớt: "Ngươi cũng thật dám nói."

Đốm lửa gật đầu: "Đúng nha, không phải người muốn linh hồn của hắn sao? Vậy nên ta tự bịa một câu chuyện, lừa hắn ta có thể giúp hắn sống lại, chỉ cần hắn tuân theo cốt truyện. Cốt truyện yêu cầu hắn đoạt xác Hoàng đế nước Sở, sau đó moi tim cho tiểu chủ nhân."

Nụ cười trên môi Châu Cơ càng rực rỡ, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy hắn nhận lời chứ."

"Không." Đốm lửa ấm ức bẹp miệng, nghĩ tới đây nó lại buồn bực run run: "Hắn không nhận lời, quá kỳ lạ, chẳng lẽ hắn không sợ chết sao! Ta đã đọc rất nhiều truyện trong thế giới kia của hắn, trong đó lúc nào nhân vật chính cũng nhận lời hệ thống đi theo cốt truyện để được tái sinh cơ mà, không biết vì sao hắn lại không thích nữa."
Châu Cơ bình thản: "Hắn nhận lời mới là kỳ lạ." Sống chết sao có thể trở thành gông xiềng giam hãm hắn được đây.

Đốm lửa khẽ "ồ" một tiếng, nghĩ đến cuộc đối thoại với Hạ Thanh trong lầu Trích Tinh, ngượng ngùng im lặng hồi lâu.

Thật ra nó đã nói sai ngay từ đầu----- nó lừa Hạ Thanh tích công đức sống lại, kết quả Lâu Quan Tuyết lại là một bạo quân, thế nên nó còn bị Hạ Thanh chế giễu rõ nhiều.

Sau đó hoàn toàn là do một mình nó tự biên tự diễn.

Dù sao chuyện mà tiểu chủ nhân gặp phải lần này giống hệt một câu chuyện nó từng xem qua. Nó càng nói càng kích động, dựa theo nội dung cuốn tiểu thuyết ấy và một chút tìm hiểu về Lâu Quan Tuyết, tự cho là thông mình mà thêm mắm dặm muối rất nhiều chi tiết, cảm thấy làm vậy có thể thuyết phục Hạ Thanh, ai ngờ vẫn vô tác dụng.
Hic, nó chỉ đành ỉu xìu chạy mất.

Đốm lửa lặng lẽ thở dài: "Chủ nhân, ta vẫn không chắc chắn sau ba tháng Hạ Thanh có bằng lòng nhập xác vị Hoàng đế nước Sở đó hay không."

Châu Cơ cười dịu dàng: "Không sao, ngươi đưa hắn đến bên người Sở đế là được. Khi ngày ấy thật sự đến, quyền lựa chọn cũng không thuộc về hắn nữa."

Đốm lửa chớp mắt nghi ngờ: "Á, tại sao? Vả lại, tại sao sau ba tháng Hoàng đế nước Sở nhất định phải chết."

Lúc ấy nó chỉ biết điều này, mà hoàn toàn không rõ nguyên nhân.

Châu Cơ bật cười, ánh mắt hoài niệm, nhẹ nhàng nói: "Năm xưa Thần cung làm phản thành công, không thể không nói Tống Quy Trần góp nhiều công sức. Nếu không có hắn dùng linh hồn Bồng Lai làm mắt trận diệt Thần, thì trước mặt Thần chúng ta không có nổi một phần thắng lợi. Mà tháp Phù Đồ chẳng qua chỉ là trận pháp vớ vẩn do đám tu sĩ loài người bày ra, làm sao có thể vây nổi Thần hồn? Đến lúc đó, khi kỳ hạn trăm năm vừa đến, hoàng tộc nước Sở hẳn phải chết không thể nghi ngờ."
Đốm lửa càng mù tịt: "A? Chủ nhân, kỳ hạn trăm năm là gì thế?"

Châu Cơ thoáng bần thần, sau đó lại cười một tiếng: "Trăm năm, là luân hồi của Thần. Quên đi, ta kể ngươi nghe chuyện này làm gì cơ chứ. Thần đã sớm bị rút hồn gỡ cốt vĩnh viễn vùi thân đáy biển, ngươi chỉ cần biết thời gian này Thần hồn sẽ mạnh đến mức không thể khống chế là được."

Đốm lửa ngoan ngoãn gật đầu: "Ò."

Đầu óc nó đần độn, không thể nghĩ vòng vèo, nên nó cũng lười suy nghĩ. Tới giờ nó cũng chưa từng biết chủ nhân định làm gì, nó mới có một tuổi, sở thích duy nhất chỉ là đọc truyện, thích được khóc sướt mướt vì câu chuyện tình yêu trong đó mà thôi.

Chủ nhân nói, Đại tế tư sẽ đưa tiểu chủ nhân ra khỏi hoàng cung tới hoàng lăng gặp nàng.

Nó đoán chắc hẳn tiểu chủ nhân tới cứu chủ nhân và nó.
Thế rồi sẽ đưa bọn họ ra ngoài, đánh bại nhân vật phản diện tà ác, từ đây một nhà ba miệng vui vẻ quây quần. Nó vẫn có thể ở bên cạnh tiểu chủ nhân, tự mình chứng kiến tu la tràng, thật là thỏa mãn!

Đốm lửa bị tiểu thuyết nhân gian tẩy não, nhìn đâu cũng chỉ thấy yêu đương, lơ lửng bên người Châu Cơ mà nghĩ tới tương lai vui vẻ. Tưởng tượng thì rất đẹp rất tình, đến nỗi nó lại quên nói với Châu Cơ, vị Hoàng đế nước Sở kia có thể nhìn thấy nó.

Thật ra Châu Cơ cũng chưa từng để ý Hoàng đế mới nước Sở là ai, đối với ả chuyện này không quan trọng, mục đích của ả chỉ có Hạ Thanh.

Ả không muốn chết, cũng không muốn mất đi sức mạnh, mà lật tung sách cổ Thần cung, chỉ có tà thuật chuyển kiếp là có thể làm được điều đó.

Ả tưới máu lên Thần châu ngày ngày đêm đêm, dùng một trong ba phần Thần quang mà luyện thành linh hỏa, chính là để tìm lại linh hồn Hạ Thanh vô luận là tới chân trời góc bể.
Tà thuật chuyển kiếp có một nhược điểm, sau khi chuyển kiếp hồn ả sẽ không trọn vẹn, mà thứ duy nhất trên đời có thể bổ khuyết lỗ hổng này chỉ có linh hồn chí thuần của vị tiểu sư đệ Bồng Lai ấy.

Tuyệt vời biết bao.

Chờ ả sống lại từ cơ thể Kiểu Kiểu, thâu tóm sức mạnh từ Thần hỏa, và nuốt chửng linh hồn Hạ Thanh xong xuôi, khi ấy mọi chuyện sẽ hoàn toàn kết thúc...

Huyết dịch người nhà họ Lâu bị nguyền rủa, nhưng thế không phải vừa khéo sao? Dù là 'nguyền rủa', thì vẫn dính hơi thở của Thần.

Linh hồn chí thuần nhập vào thân xác chí ám, rồi lại moi tim, để ả nuốt sống.

---- Đến lúc đó, ả sẽ trở thành vị Thần độc nhất trên đời.

Tống Quy Trần, ngươi phá vỡ kế hoạch của ta, hại ta luân lạc đến bước đường này.

Vậy thì tuẫn táng với toàn bộ phái Bồng Lai đi.
Cùng mạng của tất cả sư đệ nhà ngươi nữa.

Châu Cơ vuốt mái tóc dài, khóe miệng chậm rãi giương cao. Ngoại hình Ôn Kiểu rất giống ả, nhưng Ôn Kiểu luôn nhát gan khóc lóc, đỏ hoe cặp mắt trông vừa mong manh đáng thương vừa rung động lòng người. Nhưng Châu Cơ không phải người như vậy, ả kiêu căng tự phụ, bạo ngược tàn nhẫn, nở nụ cười quyến rũ mê hoặc, chẳng khác nào trời sinh là báu vật trên giường, dễ dàng kíƈɦ ŧɦíƈɦ dâʍ ɖu͙ƈ ẩn sâu trong bản chất của kẻ đối diện.

Đốm lửa không hiểu lòng người, đầu nó chỉ có truyện và yêu đương, nó ngóng trông tiểu chủ nhân mau tới, đưa bọn họ rời đi bể khổ.

Còn rất nhiều câu chuyện nó chưa được xem qua, nhưng mà nó không có sức mạnh thoát khỏi.

Tiểu chủ nhân, mau tới nhé.

Tiểu chủ nhân không tới được, tiểu chủ nhân mắc kẹt trong con đường bạch cốt, sắp khóc chết luôn rồi.
Mà cách đó một bức tường, Hạ Thanh xuyên qua sương khói, nhìn thấy một căn buồng. Một căn buồng rất lạ, con bướm u lam chiếu sáng cho cậu, bốn bề trống trơn, "Đây là đâu vậy?"

Đây là mộ Châu Cơ à? Sao không có công tắc hay cửa nẻo gì?

Hạ Thanh đi vòng một vòng, đúng lúc đang buồn bực, cửa bỗng mở ra, ánh đỏ hắt ra từ phía bên trong. Sách cổ chép rằng động Xuân Thương từng là nơi ở của ma tu và tu sĩ tàn ác nhất, đặt mấy thứ quái đản cũng là chuyện thường tình. Hạ Thanh bước vào dưới ánh đỏ mãnh liệt, thấy từng ngọn đèn được lần lượt thắp sáng, ngay sau đó cánh cửa cũng đóng lại.

Trong thế giới yên lặng chật chội và đen nhánh có thể bức điên một người, đột nhiên xuất hiện ngay trong tầm mắt những ánh đèn xa gần đủ loại, vô tận vô cùng, như đèn lồng hoặc là đom đóm, chập chờn, phủ kín tứ phương như một chiếc lồng giam.
Thiên trướng đăng của hồng trần.

Con bướm nọ chui vào tay áo cậu, dường như rất sợ ánh sáng này.

Hạ Thanh chỉ lẩm bẩm một tiếng: "Định làm gì đây."

Bình Luận (0)
Comment