Lâm Triều Sinh ngồi trên chuyến xe buýt liên tỉnh, khuôn mặt lạnh lùng tựa cửa kính, đường nét góc cạnh càng tô đậm vẻ khó gần. Rõ ràng tâm trạng chẳng mấy vui vẻ.
Những hành khách khác đều tránh xa anh, để lại một khoảng trống rộng quanh chỗ ngồi.
Nhưng anh chẳng màng để ý. Trong đầu vẫn hiện rõ hình ảnh Kiều Lộc tiễn biệt với gương mặt buồn bã lúc chia tay.
Điện thoại trong túi rung lên vài tiếng. Lâm Triều Sinh chớp mắt, lười nhác mở tin nhắn.
Không phải Kiều Lộc.
Vẻ mặt anh lập tức trở lại vô cảm.
"Để tôi theo dõi giúp ông hai tháng nay, ngoài việc Lâm Dĩnh âm thầm cho bạn trai của cô ta gửi một hộp thư giả, thì dù mấy đứa anh em họ có xúi giục thế nào, lão gia cũng chẳng có phản ứng gì."
"Gần đây bệnh tim ông cụ tái phát, lũ tranh giành gia sản suốt ngày bên tai lải nhải chuyện chia tiền chia của. Bệnh tình càng thêm trầm trọng vì tức giận. Chẳng còn tâm trí quản ông nữa. Hai ngày nay ông ấy lên cơn dữ dội, chắc sắp phải nhập viện thôi."
"Còn Lâm Dĩnh, theo ý ông, tôi đã lén rò rỉ thông tin về mảnh đất cô ta thèm muốn cho mấy đứa khác. Bọn chúng đã bắt đầu ra tay rồi. Cô ta tưởng có thể một mình nuốt trọn mảnh đất ấy? Còn lâu! Biết là ông đang dằn mặt, cô ta giận đến mức chắc muốn gọi điện qua biển mắng ông một trận cho hả giận."
Lâm Triều Sinh lướt qua mấy dòng tin nhắn, ánh mắt dừng lại lâu hơn ở dòng thông tin về bệnh tim của lão gia.
Một lúc sau, anh mới phản hồi: "Biết rồi, cám ơn."
"Cám ơn cái gì."
"Mấy khi tôi thấy ông quan tâm đ ến ai thế. Bao giờ cho tôi gặp mặt 'bạn trai nhỏ nhà ông' một chút là được."
Đối phương hiếm thấy tò mò - bình thường Lâm Triều Sinh luôn thờ ơ với tất cả, đàn ông hay phụ nữ trong mắt anh đều như nhau.
Ai ngờ đùng một cái lại đổi tính yêu đương, còn để bụng chuyện nhỏ nhặt thế này, thật khiến người ta hiếu kỳ.
Lâm Triều Sinh không trả lời thêm. Anh cất điện thoại, ánh mắt đăm chiêu theo những hàng cây lướt qua khung cửa sổ, chất chứa nỗi niềm khó hiểu.
Địa điểm thi lần này không xa, xe buýt chỉ chưa đầy một tiếng đã tới nơi.
10h30 khai mạc kỳ thi, thời gian làm bài 2 tiếng rưỡi.
Lâm Triều Sinh nộp bài trước 12h, tách khỏi đoàn thí sinh, một mình bắt taxi về trường. Khoảng 12h30, anh đứng trước cửa lớp 10A4.
Trong lớp vắng lặng, chỉ lác đác hơn nửa số học sinh.
Học sinh nội trú về ký túc xá nghỉ ngơi, còn học sinh bán trú thường gục đầu trên bàn tranh thủ chợp mắt.
Bạn trực nhật trên bục giảng nhận ra Lâm Triều Sinh, thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng hiểu ra. Cậu ta bước ra cửa, khẽ nói:
"Kiều Lộc vừa ở đây xong, chắc giờ đang trong nhà vệ sinh."
"Cảm ơn."
Lâm Triều Sinh gật đầu với bạn trực nhật rồi quay sang đi về phía cuối hành lang. Đi được nửa chừng, ngay chỗ ngoặt cầu thang, anh chợt thấy Kiều Lộc.
Cậu vừa bước ra từ nhà vệ sinh, đầu cúi gằm, bước chân chậm chạp như thiếu sức sống, trông còn uể oải hơn cả buổi sáng.
Khi Lâm Triều Sinh đột ngột nắm lấy cổ tay cậu, Kiều Lộc phản ứng chậm rãi, từ từ ngẩng mặt lên nhận ra người đứng trước mình thì giật mình thốt lên:
"Anh Triều Sinh?"
Gọi xong, cậu chợt nhận ra điều gì đó không ổn, liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi thảng thốt thì thầm:
"Anh... anh bỏ lỡ kỳ thi sao?"
Giờ này xe buýt của trường còn chưa khởi hành mà?
Lâm Triều Sinh không giải thích dài dòng, chỉ nói ngắn gọn: "Anh nộp bài trước." Rồi siết nhẹ bàn tay lạnh ngắt của Kiều Lộc, cau mày hỏi với giọng trầm ấm: "Sáng nay và trưa có uống thuốc đúng giờ không?"
"Tay sao lạnh thế này?"
"Khó chịu lắm hả?"
Kiều Lộc né tránh ánh mắt anh, ậm ừ: "Hơi mệt..." nhưng tránh không trả lời về chuyện thuốc men.
Lâm Triều Sinh thở dài, nắm tay dắt cậu đi xuống cầu thang.
Giờ này phần lớn mọi người đang ngủ trưa, sân trường vắng lặng đến mức chỉ nghe tiếng gió khẽ lay động tán lá và bước chân nhẹ nhàng của hai người.
Đến một chiếc ghế dài nhỏ giữa rừng cây, anh đỡ Kiều Lộc ngồi xuống rồi ngồi xổm trước mặt cậu, giọng dịu dàng nhưng kiên quyết:
"Tại sao không uống thuốc?"
Kiều Lộc đa phần rất ngoan, nhưng hôm nay lại bướng bỉnh và ương ngạnh khác thường, thật lạ lùng.
Kiều Lộc cắn môi, dùng ngón tay kéo nhẹ Lâm Triều Sinh, đợi anh đứng dậy theo ý mình rồi, cậu lại im lặng như buổi sáng, không nói gì, chỉ co mình thành một cục nhỏ, chui hẳn vào lòng ng ực Lâm Triều Sinh.
Lâm Triều Sinh bó tay, đành dỗ dành, ôm cậu và vỗ nhẹ một lúc lâu, mới nghe Kiều Lộc ủ rũ lên tiếng:
"Không cần uống thuốc đâu, em chỉ là mất ngủ, ngủ một giấc là sẽ ổn thôi."
Kiều Lộc trông quả thực thiếu ngủ, nhưng giọng nói khàn khàn và thân nhiệt hơi cao cho thấy cậu không chỉ đơn giản là ngủ không ngon.
Lâm Triều Sinh không cãi lúc này, chỉ xoa nhẹ tóc Kiều Lộc, hỏi:
"Sao lại mất ngủ?"
Kiều Lộc im lặng chớp mắt, một lúc sau mới lên tiếng:
"Anh Triều Sinh... em hỏi anh một chuyện, được không?"
Lâm Triều Sinh nghe giọng Kiều Lộc lúc này có chút khác thường, dừng lại một chút rồi đáp: "Ừ."
Kiều Lộc sau khi nghe tiếng anh vừa dứt, dường như cố gắng lắm mới lấy hết can đảm, rời khỏi lòng ng ực Lâm Triều Sinh, đứng dậy ngẩng mặt lên. Đôi mắt đỏ hoe của cậu nhìn thẳng vào anh, giọng nói rất nhẹ:
"Sau này… anh định vào trường đại học nào?"
Câu hỏi của Kiều Lộc nằm ngoài dự đoán của Lâm Triều Sinh. Anh chưa kịp trả lời thì cậu đã vội hỏi tiếp, giọng có chút run:
"Có phải anh… sẽ đi thành phố J không?"
Thành phố J là thủ đô giáo dục hàng đầu trong nước, nơi hội tụ những trường đại học danh tiếng với nguồn tài nguyên học tập phong phú, không thành phố nào khác sánh bằng.
Thấy Kiều Lộc lo lắng rằng mình đã quyết định đi thành phố đó, giọng cậu còn lẫn chút u uẩn khó tả, Lâm Triều Sinh ban đầu hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nhìn thẳng vào cậu, khóe miệng bất giác nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Trong lòng anh bỗng dâng lên một cảm giác ngọt ngào lỗi thời.
Thấy Lâm Triều Sinh không trả lời ngay, Kiều Lộc đứng nguyên tại chỗ, lặng lẽ nắm chặt bàn tay.
"Thì ra là vậy... Anh định đi thành phố J sao?"
Vài tháng nữa thôi, Lâm Triều Sinh sẽ rời đi, đến một thành phố xa xôi cách hàng trăm cây số...
Liệu rồi hai người họ... cũng sẽ như bao người khác, tốt nghiệp rồi mỗi người một ngả?
Kiều Lộc bỗng thấy lòng bi quan.
Trước đây, khi còn xem Lâm Triều Sinh như anh trai, Kiều Lộc đã từng thề thốt yêu thương, đòi hỏi người ấy phải luôn ở bên cạnh mình, thậm chí tin tưởng một cách mù quáng rằng Lâm Triều Sinh nhất định sẽ làm được.
Nhưng khi mối quan hệ giữa họ thay đổi, Kiều Lộc bỗng rơi vào trạng thái kỳ lạ—mâu thuẫn không lối thoát.
Một bên tin tưởng, một bên hoài nghi.
Có lẽ là vì trong ấn tượng ban đầu của cậu, tình yêu vốn là thứ ràng buộc mong manh, dễ dàng thay đổi theo thời gian và khoảng cách.
Giống như… giống như mẹ cậu.
Dù chưa bao giờ nghe Kiều Sở Sở thừa nhận, nhưng Kiều Lộc biết rõ—mẹ cậu và… người kia, đã từng yêu nhau say đắm.
Chỉ có điều, tình yêu ấy quá ngắn ngủi. Khi cậu còn chưa chào đời, người ấy đã thay lòng đổi dạ, trở nên hoàn toàn khác, chỉ còn biết đòi hỏi từ mẹ cậu, còn với cậu—từ đầu đến cuối chỉ là sự lạnh nhạt và ghét bỏ.
Tối qua, Kiều Lộc không kìm được mà nghĩ: liệu mình và Lâm Triều Sinh có thể đi cùng nhau không?
Thậm chí, suy nghĩ ấy có lẽ đã xuất hiện từ lâu, không phải chỉ đêm qua.
Ngay từ khi mới bên nhau, Kiều Lộc đã theo bản năng mà nghi ngờ: rốt cuộc hai người có thể đến được cuối cùng không?
Dù biết rõ Lâm Triều Sinh không phải loại người dễ thay lòng, cũng cảm nhận được sự chiều chuộng đặc biệt của anh dành cho mình qua từng lời nói, cử chỉ… nhưng cậu vẫn không tránh khỏi những ý nghĩ bất an, thỉnh thoảng lại hiện lên phá rối.
Đôi lúc, Kiều Lộc tự hỏi: phải chăng mình đang mắc bệnh gì mới?
Đang lúc cậu chìm sâu vào suy nghĩ, gần như "đâm đầu vào góc tường" thì Lâm Triều Sinh khom người xuống, hai tay nâng mặt cậu lên, nhẹ nhàng véo một cái.
Cơn đau nhè nhẹ trên má khiến Kiều Lộc bừng tỉnh.
Giây tiếp theo, Kiều Lộc cảm nhận hơi thở ấm nóng của Lâm Triều Sinh phả vào mặt, gần đến mức chạm mũi. Chỉ cần khẽ động một chút, môi họ sẽ dính vào nhau.
Lâm Triều Sinh chủ động chạm nhẹ vào đôi môi hơi tái của cậu, cảm nhận sự run rẩy nhẹ rồi lùi lại, giọng trầm ấm từ tốn:
"Ai bảo anh muốn đi thành phố J?"
"Đi xa thế, em ốm anh không chăm được, em cần anh không giúp được, em buồn anh cũng chẳng hay..."
"Nghĩ lại cũng tàn nhẫn thật. Anh thậm chí không thể ôm em vào lòng, vỗ về ngay lúc ấy."
"Cứ thế này mãi, nếu một ngày em bỏ anh, đem lòng yêu người khác... ai sẽ bù đắp cho anh? Hả?"
Kiều Lộc ngây người nghe, đến câu "đem lòng yêu người khác" thì tròn mắt, vội bịt miệng anh: "Ai... ai lại yêu người khác...!"
Giọng cậu nhỏ dần, mắt cúi xuống: "Anh Triều Sinh... Em không cố ý làm khó anh, cũng không ngăn anh đi thành phố J..."
Cậu hít một hơi: "Chỉ là... đột nhiên thấy bứt rứt quá..."
Kiều Lộc cố gắng phân tích cảm xúc của mình, muốn giãi bày hết những suy nghĩ trong lòng cho Lâm Triều Sinh nghe. Nhưng kết quả không như mong đợi – cậu vẫn cứ như người mắc kẹt trong mớ hỗn độn ấy.
Cậu đưa tay lên lau vội giọt nước mắt lăn trên má, giọng nghẹn lại: "Em cũng không biết tại sao nữa... Chỉ là cảm thấy bứt rứt quá..."
"Bứt rứt vì sợ chúng ta... không thể ở bên nhau mãi mãi."
Một câu nói đầy xót xa của Kiều Lộc khiến trái tim Lâm Triều Sinh như tê lại.
Chỉ trong chớp mắt từ khi cảm xúc cậu bộc phát, anh đã hiểu ngay những điều Kiều Lộc chưa kịp nói hết.
Là anh chưa đủ tốt, để cậu phải sinh ra ý nghĩ như thế.
Anh ôm chặt cậu vào lòng, giọng kiên định:
"Kiều Lộc, anh sẽ luôn ở bên em."
"Nếu nói một lần chưa đủ để em tin, anh sẽ nói trăm lần."
"Nếu trăm lần vẫn chưa đủ, anh sẽ dùng cả đời này để biến lời hứa ấy thành sự thật."
Kiều Lộc áp mặt vào ngực Lâm Triều Sinh, lắng nghe nhịp tim anh đập qua từng lời nói. Cậu dùng vạt áo anh lau khô nước mắt, nín khóc một lúc rồi bật cười, giọng nhẹ bẫng xen chút hóm hỉnh:
"Anh Triều Sinh, đây là thư tình hôm nay của anh sao?"
Ngày nào cũng một bức thư tình – Kiều Lộc cảm giác Lâm Triều Sinh đã nghiện món này mất rồi.
Đang nói chuyện bình thường, bỗng dưng lại buông ra vài câu thề non hẹn biển khiến người nghe ngượng chín mặt.
May mà nghe nhiều thành quen, giờ cậu không còn dễ đỏ mặt như lúc đầu, chỉ cần chạm nhẹ là giận dỗi nữa.
Nhưng vành tai vẫn cứ đỏ lên không che giấu được.
Thấy Kiều Lộc lại cười tươi, Lâm Triều Sinh thở phào nhẹ nhõm. Anh khẽ cằm lên đỉnh đầu cậu, hít một hơi sâu rồi nghiêm túc nói:
"Anh sẽ vào trường đại học tốt nhất theo kế hoạch, nhưng điều đó không có nghĩa là anh sẽ rời xa em."
Và cậu, luôn là nhân tố quan trọng nhất trong tương lai của anh.
Thật ra, khi nghe Kiều Lộc buồn vì lo sợ mình sẽ rời đi, Lâm Triều Sinh không thể phủ nhận trong lòng đã dâng lên một niềm vui khó tả.
Điều này chứng tỏ rằng trong lòng Kiều Lộc,
tình cảm và sự phụ thuộc vào anh còn sâu đậm hơn anh từng nghĩ.
Nhưng nhìn cậu đau khổ thật sự như vậy, trái tim anh lại thấy xót xa.
"Vì vậy, đừng buồn vì chuyện này nữa."
"Hãy tin anh thêm chút nữa."
"Được không, Tiểu Lộc?"
Kiều Lộc áp mặt vào ngực anh, chiếc mũi hồng cọ nhẹ vào vải áo, rồi khẽ đáp một tiếng "Ừm" nhỏ nhưng chắc chắn.
-----
Đôi lời của tác giả:
Tiểu Lộc, một cô bạn gái nhỏ hay đa sầu đa cảm nhưng lại rất hay dính chặt lấy người yêu.