Còn vài ngày nữa là đến buổi biểu diễn kỷ niệm trường, Giang Thiêm tìm đến tôi.
“Tâm Tâm.”
“Chuyện lần trước là anh không đúng. Nhưng em chặn hết mọi cách liên lạc với anh, cũng không chịu gặp anh.”
“Anh không biết đã xảy ra chuyện gì, Tâm Tâm. Là em hiểu lầm anh, hay là... thích người khác rồi?”
Nói đến mấy từ cuối, giọng anh ta thậm chí lộ ra một chút đau đớn rõ rệt:
“Nhưng, chính em đã nói rằng, em mãi mãi chỉ thích anh nhất.”
Cơn giận dữ pha lẫn nỗi đau sắc nhọn bỗng bùng lên trong lòng tôi.
Trước đây, tôi thật lòng thích anh ta nhiều năm như vậy.
Anh ta nói không thích tôi đóng cảnh hôn, tôi đã từ chối bao lời mời từ những đạo diễn danh tiếng.
Anh ta nói Lâm Tửu có xuất thân không tốt, từng bị bắt nạt ở cô nhi viện, bảo tôi đừng so đo với cô ta.
Tôi hết lần này đến lần khác tha thứ cho sự xúc phạm của cô ta.
Tôi chỉ muốn dùng chân tình đổi lấy chân tình.
Nhưng thứ tôi nhận được, lại chỉ là sự vu khống và căm ghét của họ kéo dài suốt mười năm.