Tối hôm đó, tôi mơ một giấc mơ.
Rất hiếm khi tôi mơ thấy kiếp trước, những chuyện xảy ra sau khi tôi chết.
Khi lưỡi d.a.o cắt bánh cắm vào n.g.ự.c Lâm Tửu, tôi c.h.ế.t trong nỗi đau tột cùng.
Còn cô ta thì được đưa vào bệnh viện cấp cứu.
Ngoài phòng bệnh, Giang Thiêm túm lấy Lục Tâm Đình, chất vấn:
“Anh đã nói sẽ sắp xếp mọi thứ, nói sẽ bảo vệ cô ấy—“
Lục Tâm Đình gạt tay anh ta ra, lạnh lùng đáp:
“Tôi đã đồng ý chia sẻ cô ấy với cậu. Một kẻ con riêng như cậu, nếu không có tôi giúp, thì có thể kiểm soát được nhà họ Lục sao? Đừng có được đằng chân lân đằng đầu.”
Giang Thiêm loạng choạng vài bước, phản bác:
“Là anh giúp tôi sao? Rõ ràng là—“
Câu nói dừng lại giữa chừng.
Lục Tâm Đình cười lạnh:
“Đúng vậy, là em gái tôi giúp cậu. Nhưng con bé c.h.ế.t rồi. Người là cậu tự liên lạc, sắp xếp để tạt axit con bé, cậu quên rồi sao?”
Giang Thiêm im lặng đứng yên tại chỗ.
Đèn đỏ trên cửa phòng cấp cứu vẫn nhấp nháy.