Lãi Được Bé Yêu

Chương 160

“Được, em biết mà, cảm ơn anh nha, em biết là anh đối xử với em tốt nhất mà.”

Vivian cởi giày ra, dựa ở trên ghế sofa, vốn dĩ là cười, không biết nghĩ đến cái gì đó sắc mặt bỗng nhiên dừng lại: “À đúng rồi, em có chuyện muốn hỏi anh.”

“...”

“Trước kia anh đã nói với em là anh Anh Minh có bạn gái, là quản lý sảnh tên là Thịnh Tâm Lan đó à?”

“...”

“Không có gì đâu, hôm nay em vừa mới gặp được, dáng vóc rất xinh đẹp. Vậy nha, em còn có việc nữa, không nghe anh nói nữa, cúp máy trước đây, hôm nào đó xong việc mời anh ăn cơm.”

Đọc FULL bộ truyện.

Cúp điện thoại, Vivian đặt điện thoại di động xuống, ôm lấy đầu gối ngồi ở trên ghế sofa, vùi đầu trên đầu gối đến xuất thần.

Nhớ lại người phụ nữ mà mình nhìn thấy hồi sáng này, tuổi còn rất trẻ, nhưng mà cũng không xinh đẹp bằng mình, tính tình trông có vẻ cũng ngậm đắng nuốt cay, không có gì đặc biệt, không giống như là loại hình mà anh Anh Minh sẽ thích.

Thật sự là đã đến tuổi rồi, tùy tiện tìm một người chung sống ư? Cô ta có chút hoài nghi.

Kệ đi, dù sao thì dạng phụ nữ như thế nào chỉ cần ở bên cạnh Anh Minh thì chính là kẻ thù của cô ta, lần này cô ta đã trở về, cô ta đã quyết tâm muốn cứu vãn quá khứ, hợp lại với Nguyễn Anh Minh.

...

Trưa ngày hôm sau, Thịnh Tâm Lan vẫn đang đi kiểm tra bình thường trong đại sảnh, nhìn thấy ở cổng có một chiếc xe thương vụ quen thuộc đang dừng đó, hai mắt bỗng nhiên sáng lên, cô bước nhanh đi tới.

Không chờ cô đi đến gần liền nhìn thấy ở trong xe có hai bóng dáng lần lượt bước xuống, là Nguyễn Anh Minh và Vivian.

“Anh Anh Minh, trưa nay anh mời em ăn cơm, đây chính là nể mặt anh đó, cho nên mới có thể cho anh một đơn đặt hàng lớn như vậy, sau này cho dù là mùa thịnh vượng hay là mùa ế hàng, coi như là toàn bộ khách sạn ở khu Hoa Đông của anh không cần phải lo lắng về khách hàng rồi.”

“Em muốn ăn cái gì?”

“Ăn cơm trưa, ở nước ngoài lâu như vậy rồi, em vẫn luôn không ăn được một buổi cơm chưa chín thống.”

Hai người đang nói chuyện thì nhìn thấy ở phía đối diện cách đó không xa có một bóng chán đang đánh giá bọn họ.

“Lại là cô nữa?” Vivian nhướng mày: “Không phải là tôi đã nói rồi à? Tôi không có quyền lợi xử lý nhân viên thay quản lý của các người, nhưng mà lúc tôi đến đây thì không muốn nhìn thấy loại người không chịu trách nhiệm giống như cô.”

Sắc mặt của Thịnh Tâm Lan tái đi, nhịn không được mà nắm chặt nắm đấm. Vốn chỉ muốn chào hỏi với Nguyễn Anh Minh, nhưng mà nhìn thấy tình hình như thế này, nếu như chào hỏi thì sẽ đánh vào trong mặt của Nguyễn Anh Minh, cô cúi đầu hận không thể tìm một cái lỗ để chuu vào.

“Biết rồi, tôi xin lỗi.”

Nói xong, cô quay người lại đi ngay.

Nguyễn Anh Minh nhíu nhíu mày nhìn bóng lưng của cô rồi hỏi Vivian: “Có chuyện gì vậy?”

“Cô ta ấy hả.” Vivian lơ đãng, nói dăm ba câu giải thích chuyện ngày hôm qua.

“Nếu dị ứng phấn hoa nghiêm trọng thì sẽ dẫn đến hô hấp bị suy yếu, cái này ở nước ngoài không phải là không có tiền lệ, không phải cô ta làm quản lý đại sảnh hả? Tại sao anh lại dùng loại người này để làm quản lý đại sảnh vậy chứ, anh phải quản nhân sự của anh đi.”

“Việc nhỏ mà thôi.” Nguyễn Anh Minh nhìn cô ta một cái: “Trước kia cũng không nhìn thấy em để ý một chuyện nhỏ nhặt như vậy.”

“Đó cũng là do trước kia em không ở một công ty lớn như thế.” Vivian chớp mắt mấy cái: “Chỗ làm việc gian khổ, nhiều năm như vậy rồi em đã dốc sức làm việc ở bên ngoài, cũng nên hiểu được chút chuyện.”

Nguyễn Anh Minh từ chối cho ý kiến, chỉ là nhìn phương hướng rời đi của Thịnh Tâm Lan, anh cảm thấy có hơi khó chịu: “Coi như em hiểu chuyện, nhưng mà lần này bỏ qua đi.”

“Bỏ qua hả? Cái này không giống tác phong của anh đâu nha, anh Anh Minh, nếu như trước kia anh nhìn thấy nhân viên không chịu trách nhiệm như vậy thì anh sẽ trực tiếp đuổi việc. Làm sao thế? Anh thấy dung mạo của cô gái đó xinh đẹp, rung động rồi hả?”

“Đó là vợ chưa cưới của anh.”

Nghe vậy, ý cười của Vivian ngưng đọng bên khóe miệng, ánh mắt gần như là trầm xuống trong nháy mắt.

Buổi tối đoàn đội xét duyệt khu Hoa Đông của tập đoàn du lịch SG và người của tập đoàn Thịnh Đường dùng cơm với nhau, xem như là chúc mừng buổi xét duyệt đã được thông qua. Thịnh Tâm Lan cũng được mời tới, cô ngồi ở bên cạnh Nguyễn Anh Minh, bởi vì chuyện lúc nãy nên cô có chút không được tự nhiên. Truyện Trọng Sinh

Vivian bưng ly rượu lên: “Trước tiên tôi kính quản lí Thịnh một ly, lúc trước tôi không biết cô là vợ sắp cưới của tổng giám đốc Nguyễn, tôi đã đắc tội, thật xin lỗi.”

Lời này ý vị thâm trường, thứ nhất là xin lỗi ra vẻ mình rộng lượng, thứ hai là đang ngầm nói cho người khác biết rằng mình xin lỗi chỉ là nể mặt mũi Nguyễn Anh Minh, mà Thịnh Tâm Lan lại là một người phụ nữ không có năng lực bám víu vào quan hệ.

“Là do tôi làm không tốt, may mắn thay Vivian không để ở trong lòng, là tôi nên phạt rượu mới đúng.”

Thịnh Tâm Lan kiên trì bưng ly rượu lên, trong lòng cảm thấy rất khó chịu.

Lúc cô đang muốn uống, Nguyễn Anh Minh đè tay của cô xuống, nhìn Vivian rồi nói.

“Ly rượu của Tâm Lan, anh thay cô ấy uống, tửu lượng của cô ấy không tốt.”

Nói xong, anh liền cầm lấy ly rượu từ trên tay của Thịnh Tâm Lan qua, ngẩng đầu lên uống một hơi cạn sạch.

Nhìn hầu kết của anh nhấp nhô, Thịnh Tâm Lan cảm thấy nỗi lo của mình dường như đã tản đi đôi chút, cô im lặng an ủi mình, đây chắc là thương trường thất ý tình trường đắc ý, một tay không thể nắm cả cá và gấu được.

Ai cũng không chú ý đến sắc mặt của Vivian ngồi ở đối diện trở nên hết sức khó coi khi mà Nguyễn Anh Minh nói anh uống thay rượu.

Trong bữa tiệc hiếm khi Nguyễn Anh Minh mới uống nhiều rượu với đám người, có không ít lần là anh cản giúp cho Thịnh Tâm Lan, cuối cùng chủ và khách đều vui vẻ, anh đi vào nhà vệ sinh.

Vốn dĩ Thịnh Tâm Lan đang chờ anh ở trong khu nghỉ ngơi, nhưng mà nhìn thấy anh chậm chạp vẫn không trở về, sợ là anh vào trong nhà vệ sinh nôn. Trước tiên cô đến quầy lễ tân tìm thuốc giải rượu, lại cầm theo khăn nóng trực tiếp đi vào nhà vệ sinh tìm anh.

Mới đi đến cửa phòng rửa tay liền nghe thấy bên trong truyền đến giọng nói của phụ nữ, Thịnh Tâm Lan lập tức dừng chân ở cửa ra vào.

Cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn cái bảng ở trên cửa, là nhà vệ sinh nam, không sai mà.

Trong nháy mắt cô nghe rõ ràng giọng nói ở bên trong, cô lập tức bị giật mình.

“Anh Anh Minh, em biết sáu năm trước là do em không đúng, nhưng mà lúc đó em bị váng đầu, lúc đó em vẫn còn chưa đến hai mươi tuổi, căn bản cũng không hiểu cái gì là tình yêu, em chỉ muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân mà trong nhà đã sắp xếp với anh, thậm chí em còn không hỏi chính mình có phải là em đã yêu anh không.”

Thịnh Tâm Lan đứng ở cửa phòng vệ sinh, thấy rõ ràng Nguyễn Anh Minh đang đứng quay lưng về phía mình, bóng dáng cao lớn bao phủ một bóng người nhỏ bé. Giờ phút này Vivian yếu đuối dựa ở trong ngực của anh, khóc vô cùng thê thảm.

“Anh Anh Minh, em biết là anh yêu em, anh sẽ không bỏ rơi em, anh Khải đã nói với em anh đã dùng viên phỉ thúy của bà anh tặng cho anh để đặt một sợi dây chuyền cho em, đó là vật mà bà nội đã nói anh phải để lại cho vợ của anh. Em biết, em đều biết hết.”

Trong nháy mắt đó, Thịnh Tâm Lan cảm thấy như có thứ gì đó đang nổ tung ở trong đầu của mình, thế giới dường như trở nên trống rỗng nổ thành một vùng phế tích, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ. Cô muốn chạy trốn khỏi cục diện này, nhưng mà dường như hai chân của cô bị rót chì, cô không thể bước đi được.

Thẳng cho đến khi cô nhìn thấy Nguyễn Anh Minh giơ tay lên ôm Vivian, giọng nói trầm thấp lại quanh quẩn ở trong nhà vệ sinh to như thế, âm thanh không lớn nhưng mà rất rõ ràng, dường như là vô cùng tiếc nuối.

“Mạn Hàm, dây chuyền đã mất rồi.”

Rốt cuộc Thịnh Tâm Lan cũng đã nghe không nổi nữa, cô không biết lấy sức lực từ nơi nào, cô quay người co chân chạy đi, mãi cho đến khi ra khỏi khách sạn rất xa rồi, cô không biết là chạy đến góc tường nào đó, xe cộ tấp nập chạy ở xung quanh.

Cô đứng bên cạnh bồn hoa khom người xuống đỡ đầu gối thở dốc, lúc này cô mới phát hiện trong tay của mình vẫn còn đang nắm chặt thuốc giải rượu, cùng một cái khăn đã sớm trở nên lạnh lẽo.
Bình Luận (0)
Comment