Lãi Được Bé Yêu

Chương 161

Nguyễn Anh Minh đi ra khỏi nhà vệ sinh thì không nhìn thấy Thịnh Tâm Lan ở khu nghỉ ngơi, anh đến quầy lễ tân vừa thay ca hỏi mấy người cũng không ai nhìn thấy cô.

“Có lẽ đã quá trễ nên cô ấy về trước.”

Vivian rất tự nhiên kéo tay Nguyễn Anh Minh, cả người gần như dựa vào cánh tay Nguyễn Anh Minh, hốc mắt còn đỏ đỏ, giọng trầm trầm nói:

“Anh Anh Minh, em hơi mệt, anh đưa em về nhà đi.”

Mấy nhân viên đứng sau quầy lễ tân nhìn thấy vậy thì lộ vẻ ngạc nhiên.

Dáng vẻ thân mật này... Tình huống gì vậy? Không phải tổng giám đốc Nguyễn và quản lý Thịnh đang yêu đương sao? Sao anh lại với nữ tổng giám đốc SG khu vực Hoa Đông...

Nguyễn Anh Minh không yên lòng nhìn thoáng qua cửa khách sạn, anh cảm thấy có chút không thích hợp.

Cho dù Thịnh Tâm Lan có việc gấp cũng không phải là người không nói gì đã tự ý đi trước, nhưng hình như Vivian rất say dựa vào vai anh nhắm mắt không nhúc nhích, anh nhíu mày, chỉ có thể gọi tài xế đến đưa cô ta về nhà trước.

Đọc truyện tại đây.

Trong phòng khách lầu một của biệt thự ba tầng thành Tây, Vivian kéo tay Nguyễn Anh Minh, ngửa đầu ngà ngà say nói không rõ:

“Anh Anh Minh, anh không cần nhanh chóng trả lời chuyện của em, em có thể chờ.”

Nguyễn Anh Minh đang muốn đi thì bước chân dừng lại, anh cúi đầu nhìn người trên sô pha, không chút do dự kéo tay cô ta ra: “Mạn Hàm, cô uống nhiều rồi.”

“Em không uống nhiều.”

Vivian không muốn buông ra, đôi tay ôm lấy eo Nguyễn Anh Minh, giọng nói mang theo tiếng khóc:

“Anh Anh Minh, em sợ lắm, anh ở lại với em được không?”

Nguyễn Anh Minh để cho cô ta ôm như vậy, ánh mắt xa cách lạnh nhạt:

“Tôi gọi cho anh trai cô rồi, anh ta sẽ đến đây với cô.”

Hai tay ôm anh lập tức cứng đờ, một lát sau chậm rãi thu lại.

Vivian ngồi trên sô pha cúi đầu xuống, tóc mái che hơn nửa khuôn mặt nhưng có thể cảm nhận được sự mất mát của cô ta Nguyễn Anh Minh nhíu mày lại. ngôn tình hài

Một lúc sau cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, không vui oán trách nói:

“Anh Anh Minh, anh đừng quá đáng, em chỉ đùa một chút thôi, anh không muốn ở lại với em thì cũng không cần nói với chỗ anh trai em chứ! Nếu lát nữa anh ấy đến biết em uống rượu thì chắc chắn sễ mắng em.”

Nguyễn Anh Minh nhíu mày cũng buông lỏng ra.

Sau khi Nguyễn Anh Minh rời khỏi nhà Vivian thì quay về nhà Thịnh Tâm Lan, trong nhà không có dấu vết cô đã về, điện thoại Thịnh Tâm Lan vẫn tắt máy, quản gia nhà tổ họ Nguyễn nói cô không đến đó.

“Tổng giám đốc Nguyễn, hiện tại đi đâu?”

Chu Phương lái xe, xe vừa ra khỏi khu nhà Thịnh Tâm Lan.

“Đến nhà Lưu Ngọc Hạnh.”

Ghế sau truyền đến một giọng nói trầm thấp, từ kính chiếu hậu có thể nhìn thấy Nguyễn Anh Minh đang nhíu mày.

Lâm Mạn Hàm bỗng nhiên về nước là chuyện bất ngờ, làm rối loạn rất nhiều kế hoạch của anh.

Nửa tiếng sau——

“Tâm Lan? Hơn nửa đêm anh tìm Tâm Lan ở nhà tôi? Anh đùa gì vậy?” Lưu Ngọc Hạnh ngáp dài ngồi trên sô pha: “Anh và Tâm Lan cãi nhau sao?”

“Cô ấy thật sự không ở đây?”

Nguyễn Anh Minh đứng ở phòng khách, nhìn căn nhà bừa bộn, cuối cùng ánh mắt đầy nghi ngờ dừng trên cửa phòng ngủ.

“Cậu ấy thật sự không ở đây, hiện tại đã mấy giờ rồi, anh thương xót cho tôi đi ngủ được không? Sáng mai tôi còn phải dậy sớm dọn dẹp nữa, không thể so sánh được với cậu chủ như anh, này... Anh làm gì vậy?”

Lưu Ngọc Hạnh đứng dậy từ trên sô pha, cô còn chưa kịp ngăn cản, Nguyễn Anh Minh đã bước đến trước cửa phòng ngủ rồi mở ra.

Ánh đèn mờ nhạt trong phòng ngủ chiếu vào một bóng người quen thuộc hoảng sợ cầm chăn che mình lại ở trên giường: “Mẹ nó anh Minh, anh không gõ cửa đã xông vào phòng ngủ người ta như vậy là không tốt lắm đâu...”

Nguyễn Anh Minh nhìn dáng vẻ Cao Khải hoảng sợ thì ngẩn ra: “Tâm Lan không đến đây?”

Cao Khải che ngực lại, dở khóc dở cười nói: “Anh cảm thấy thế nào?”

Không lâu sau bên ngoài truyền đến tiếng đóng cửa kèm theo Lưu Ngọc Hạnh nói một câu 'không tiễn' vang vọng khắp phòng.

Lưu Ngọc Hạnh khoanh tay nhìn Cao Khải: “Diễn xuất quá lố, anh có thể đi rồi.”

“Em đúng là qua cầu rút ván.”

“Nói nhiều, không nhìn thấy hôm nay tôi có việc sao.” Lưu Ngọc Hạnh nói xong thì nói về phía ban công một tiếng: “Tâm Lan, anh ta đi rồi, cậu vào đi.”

Cao Khải vừa nói thầm vừa vén chăn ra, nhặt áo sơ mi của mình trên mặt đất rồi mặc vào.

Ban công truyền đến tiếng mở cửa, Thịnh Tâm Lan cúi đầu đi đến, giọng khàn khàn nói:

“Cảm ơn cậu.”

Cô định về nhà nhưng nghĩ đến trong khoảng thời gian này Nguyễn Anh Minh vẫn luôn ở chỗ cô nên đến thẳng nhà Lưu Ngọc Hạnh, không nghĩ tới tới lúc Cao Khải ở cửa, hai người còn chưa hòa thuận nên bị nhốt ở ngoài cửa.

“Cảm ơn cái gì?” Lưu Ngọc Hạnh nhíu mày, kéo cô ngồi xuống giường trong phòng ngủ: “Ngồi xuống nói chuyện, sao lại thế này? Hồn vía cũng bay đi.”

“Không cần phải nói, cô ấy và anh Minh cãi nhau.” Sau lưng truyền đến giọng của Cao Khải, đổi lấy ánh mắt xem thường của Lưu Ngọc Hạnh.

“Anh không nói thì sẽ chết đúng không? Anh còn nói nhảm một câu thì cút ra ngoài cho tôi.”

Cao Khải lập tức ngậm miệng không nói nữa.

“Đừng nghe anh ta nói bậy nói bạ.” Lưu Ngọc Hạnh kéo tay Thịnh Tâm Lan: “Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, cậu phải nói rõ thì tớ mới giúp được.”

Thịnh Tâm Lan cúi đầu, giọng nói có chút buồn bực: “Tớ nhìn thấy Anh Minh ôm Vivian.”

“Vivian?” Sắc mặt Lưu Ngọc Hạnh thay đổi, gần như nhảy dựng lên: “Nữ tổng giám đốc tập đoàn SG khu vực Hoa Đông mà cậu nói lúc trước sao?”

Thịnh Tâm Lan gật đầu một cái, đầu óc hỗn loạn cũng không biết mình đang nói cái gì, trong đầu chỉ có hình ảnh hai người ôm nhau.

“Mẹ nó, tin vào đàn ông thì heo mẹ cũng biết leo cây!” Lưu Ngọc Hạnh nắm chặt tay lại:

“Chuyện Cao Mỹ Lệ còn chưa lắng xuống bao lâu, lúc này lại tới Vivian, nói anh ta không gần phụ nữ cái gì, người sắt dọa chết người ta, người trước vừa ngã xuống thì người sau đã đi lên, không biết người ta đã có bạn gái sao? Đúng là không biết xấu hổ.”

“Có lẽ cô ta là bạn gái cũ của anh ấy.”

Sắc mặt Thịnh Tâm Lan u ám cắt ngang Lưu Ngọc Hạnh nói.

Nếu không phải cô nghe Vivian nói chuyện cô ta và Nguyễn Anh Minh trước kia thì cô cũng không lập tức ngây người, không hề có sự chuẩn bị mà chạy trối chết.

Từ trước đến nay cô cảm thấy Nguyễn Anh Minh là người lạnh lùng quyết đoán, cho dù đối với phụ nữ cũng như thế, mặc dù Cao Mỹ Lệ ở bên cạnh anh giả làm vợ chưa cưới mấy năm, cô cũng không thấy anh cho cô ta sắc mặt tốt, nhưng hôm nay lúc ở cửa nhà vệ sinh cô thấy anh dùng vẻ mặt hoàn toàn bao dung nhìn Vivian.

Còn có dây chuyền, nếu cô không nghe nhầm thì năm đó cô lấy dây chuyền trên người anh là tín vật đính ước của bọn họ.

Lưu Ngọc Hạnh sửng sốt vài giây mới lấy lại tinh thần: “Anh ta còn có bạn gái cũ?”

“...”

“Cao Khải, không phải anh nói lịch sử tình cảm của Nguyễn Anh Minh trong sạch sao?”

Vẻ mặt Cao Khải buồn rầu: “Không phải cô không cho tôi nói chuyện sao, tôi có thể tiếp tục im lặng được không?”

“Anh nói xem?” Lưu Ngọc Hạnh nắm chặt tay lại, uy hiếp nói: “Có vẻ anh cũng biết chuyện của Vivian và Nguyễn Anh Minh đúng không?”

“Sao có thể không biết, ba chúng tôi cùng lớn lên...”
Bình Luận (0)
Comment