"Tôi? Tôi không đi đâu."
Nghĩ đến việc ra biển, Thịnh Tâm Lan thoáng có vẻ bài xích, cô xua tay nói: "Tôi không đi được."
Vừa dứt lời thì tay áo cô đã bị túm lấy, vừa cúi đầu xuống liền trông thấy khuôn mặt đáng thương của Nguyễn Lập Huy, cậu bé đang kéo lấy tay cô, có vẻ rất mong đợi, tay còn lại thì cầm một tờ giấy có ghi hàng chữ:
"Con muốn cô đi với con."
Thịnh Tâm Lan ngẩn ra một lúc, cô vuốt tóc Nguyễn Lập Huy, mềm lòng trước đề nghị của cậu bé.
"Được rồi, vậy đợi cô về thay bộ đồ đã."
Nguyễn Lập Huy không có mẹ, mà Nguyễn Anh Minh lại không phải là một ông bố cẩn thận, lúc trước chỉ ở khách sạn thôi mà còn để Nguyễn Lập Huy phơi nắng đến cháy da cho được, giờ ra biển còn tới mức nào nữa chứ? Huống chi lúc trước cô còn nghe anh nói cậu không biết bơi.
"Được thôi." Mặt Nguyễn Anh Minh vẫn thờ ơ, nhưng trong lòng lại rất thoải mái khi nghe cô đồng ý.
Sáng ra liền trông thấy cô ngồi một minhg trong tiệm cà phê, một ly cà phê mà ngồi uống cả buổi sáng, hỏi đoàn quay phim thì nghe nói cô để Phan An đưa cô bé ra biển một mình, tin này khiến tâm trạng cả buổi sáng của anh tốt vô cùng.
Để tới đảo cần đi ca nô, ngay từ lúc mặc áo phao vào thì Thịnh Tâm Lan đã thấy hơi hoa mắt chóng mặt rồi, sao khi cắn răng mặc được áo vào thì cô liền ngồi co ro trên ghế, cố gắng không nhìn vào mặt nước.
"Bác tài, lái chậm chút thôi ạ."
Trong giọng nói của cô có vẻ thấp thỏm lo âu, ngay cả Nguyễn Anh Minh cũng cảm nhận được điều đó.
"Cô có sao không?"
"Không sao." Cô cười xòa, tỏ ra là mình vẫn ổn, nhưng nụ cười đó lại có gì đó hơi gượng gạo, cô nói: "Buộc dây trên mũ lại cho Lập Huy đi, chút nữa gió to sẽ bị thổi bay mất."
Nguyễn Anh Minh khẽ gật đầu rồi chỉnh lại mũ cho Nguyễn Lập Huy, sau đó lại phát hiện Thịnh Tâm Lan mất một lúc lâu mà vẫn chưa buộc được dây trên mũ che nắng của mình, bàn tay cô còn hơi run nữa.