“Không, tôi không muốn tới cái nhà đó…”
Tiếng cô nói mớ đứt quãng vang lên, trong màn mưa, trêи khuôn mặt căng thẳng của Nguyễn Anh Minh chợt có vẻ gì như đang xót xa.
Lúc ba qua đời anh đã mười ba tuổi, dù không còn mẹ nhưng vẫn có ông nội nuôi nấng anh nên người, đến giờ ông vẫn rất khỏe mạnh, tinh thần sáng láng, thậm chí còn rất hay chống đối lại anh.
Thịnh Tâm Lan thì khác, cô vừa ra đời đã mất mẹ, ba cô tuy vẫn còn khỏe mạnh nhưng cũng đã có gia đình khác của riêng mình, cô cứ thế sống cùng ông ngoại vài năm, nhưng rồi sau đó ông cũng đột ngột qua đời, sau khi được ba đón về nhà lại bị đặt vào một vị trí vô cùng khó xử, rõ ràng cô vốn là chủ nhà nhưng giờ lại trở thành kẻ ăn nhờ ở đậu.
Người bạn từ thuở nhỏ duy nhất của anh là Cao Khải đã từng nói anh là một con người rất cố chấp, còn bảo chính hoàn cảnh đã khiến anh trở nên cứng đầu như vậy, nhưng Thịnh Tâm Lan lớn lên trong môi trường như vậy thì lẽ ra phải cố chấp hơn anh mới đúng.
Nhưng cô vẫn sống rất tự do tùy ý, thậm chí còn chẳng thèm màng đến cái danh cô hai nhà họ Thịnh mà đi làm một quản lý khách sạn.
Lúc trước anh tưởng mình đã nhìn thấu cô rồi, đó là một người phụ nữ khôn ngoan trong công việc song lại thả lòng trong cuộc sống, nhưng ở cạnh cô càng lâu anh lại càng thấy có nhiều điều về cô mà anh hoàn toàn mù tịt.
Mưa ngày một nặng hạt hơn, Nguyễn Anh Minh nhíu mày nhìn về phía biển cả mênh ʍôиɠ, hỏi:
“Còn bao lâu mới tới bờ?”
“Sắp tới rồi, đừng vội, bình thường ở đây chỉ mưa khoảng năm phút là tạnh thôi.”
Anh chàng lái thuyền vừa nói vừa ra sức ôm cua, tăng tốc hết cỡ để quay về.
Cứ như vậy, chỉ trong vòng nửa tiếng mà Nguyễn Anh Minh đã đưa được hai người về khách sạn, phía bên ngoài mưa vẫn ào ạt rơi, kênh dự báo thời tiết đang thông báo về cơn mưa đột ngột này, tất cả các thuyền đánh cá trêи biển đều đang khẩn trương rút về bờ, song vẫn còn vài con chuyền nhỏ đang kẹt lại giữa biển, đội cứu họ cũng đã xuất phát.
“Tổng giám đốc Nguyễn, đây là…”
Người quản lý các chương trình của công ty giải trí Quang Tuyến đang ở trong khách sạn, trông thấy Nguyễn Anh Minh đưa Thịnh Tâm Lan trở về thì thấy rất ngạc nhiên.
“Tìm bác sĩ tới đây.”
Nguyễn Anh Minh cũng không nhiều lời, anh nói một câu hết sức ngắn gọn rồi ôm ngang Thịnh Tâm Lan đi thẳng lên lầu trước anh mắt ngỡ ngàng của các nhân viên quản lý.
“Chỉ là say sóng thôi, mà giờ cũng không còn ở trêи tàu nữa nên cũng không cần uống thuốc, nhưng cô ấy bị sốt rồi, chắc là vì mắc mưa, uống vài viên hạ sốt rồi ngủ một giấc là ổn rồi.”
Sau khi khám cho cô xong thì bác sĩ cũng bảo tình hình không quá nghiêm trọng, sau đó ông được nhân viên quản lí đưa ra khỏi phòng bệnh.
Nguyễn Anh Minh cũng đi theo ra ngoài.
Sau khi tiễn bác sĩ đi, nhận viên quản lí vừa quay đầu lại liền trông thấy Nguyễn Anh Minh, ông ta ngây ra giây lát rồi nói: “Tổng giám đốc Nguyễn.”
Nguyễn Anh Minh gật đầu một cái.
“Tìm một điều dưỡng viên tới chăm sóc cô ấy đêm nay đi.”
Người quản lí kia nghe thấy anh nói vậy liền có vẻ hơi khó xử.
“Tổng giám đốc, anh không biết đó thôi, lâu lắm rồi chỗ này không có trận mưa nào to như vậy, thế nên hiện nay ở đây đang xảy ra rất nhiều sự cố, nguồn lực y tế vốn đã thiếu thốn rồi, nghe nói có một chiếc du thuyền bị lật trong lúc ra đảo nghỉ mát, rất nhiều người bị thương, bây giờ cả bệnh viện đều đã kín chỗ rồi, bên đấy đang rất thiếu nhân viên y tế, thật sự rất khó kiếm điều dưỡng viên.”
Vừa nghe tin này thì đôi mày của Nguyễn Anh Minh nhíu chặt: “Lật du thuyền? Là con thuyền nào?
Anh bỗng nhiên nhớ đến chuyện Thịnh Ái Linh đến bây giờ vẫn chưa trở về.
Người quản lí cho rằng Nguyễn Anh Minh đang lo Phan An sẽ gặp chuyện không may nên vội giải thích ngay:
“Xin anh cứ yên tâm, không phải thuyền của Phan An đâu, thuyền chở anh ấy và bé Ái Linh đã an toàn cập bến vào hòn đảo kia rồi, chẳng qua là tạm thời không thể quay về thôi, vừa nãy bên đó đã gọi tới báo tin bình an rồi.”
Vẻ mặt của Nguyễn Anh Minh thoáng dịu đi.
“Vậy chuyện tìm điều dưỡng viên…”
“Không được thì thôi.”
Nguyễn Anh Minh xua tay ý bảo ông ta có thể đi, còn anh lại quay lưng trở vào phòng.
Drap giường màu xanh xám tôn lên khuôn mặt lạnh nhạt thờ ơ của cô, lúc tỉnh táo cô hoàn toàn không phải là người như vậy, Nguyễn Anh Minh ngồi xuống giường, lại nhớ tới chuyện cô dõng dạc tuyên bố anh là người yêu của cô lúc hai người gặp trong thang máy lúc trước, ánh mắt anh chợt thoáng hiện lên vẻ dịu dàng.
Cô gái này lúc to gan làm bậy thì sẽ khiến người ta phải giật mình kinh ngạc, nhưng lúc yếu đuối bất lực lại có thể làm người khác mềm lòng.
Anh cúi người xuống muốn nhìn rõ khuôn mặt cô, song lúc tới gần rồi anh lại nhận ra dường như bản thân đã bị thôi miên, cứ thế tiếp tục cúi người xuống rồi đặt một nụ hôn lên đôi môi cô.
Phía ngoài cửa sổ mưa vẫn cứ ào ạt rơi, rèm cửa bị gió thổi phấp phới đón lấy những giọt mưa, một bóng hìn cao lớn in trêи mặt tường, bóng hình ấy hôn lên cô gái đang chìm trong mê man.
Đầu của Thịnh Tâm Lan nặng như rót chì, như thể cô đang chìm trong làn nước, cứ thể trôi dạt chìm nổi, trong mơ màng dường như luôn có ai đó kéo chăn và thay khăn mắt đắp trán để hạ sốt cho cô.
Cô biết bên cạnh mình có một người nào đó, song vẫn không thể níu giữ bản thân khỏi đám chìm vào một cơn mộng mị của nhiều năm về trước.
Năm đó ông mắc bệnh suy tim đã rất yếu và đã sắp qua đời, cô kề sát bên giường bệnh, vẫn còn là một đứa trẻ. Bàn tay gầy gò như nhánh cây khô của ông ngoại kéo lấy tay cô, trong mắt anh chất chứ nỗi lo au, luôn miệng dặn dò cô:
“Bé ngoan, sau này về nhà phải biết ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng không cần phải luồn cúi ai cả, ba con cũng thương con, nếu có chuyện gì uất ức thì cứ nói với ba, ba con sẽ giúp con.”
“Ông ngoại, con không muốn đi, sau này con sẽ ngoan, sẽ không ham ăn kẹo nữa.”
Cô vào vai một người ngoài cuộc, đứng nghe cô bé thắt hai bím tóc khóc lóc nức nở, vô cùng uất ức, dường như vẫn chưa biết ông ngoại sắp rời khỏi thế gian, chỉ cho rằng ông không thích mình nữa nên muốn đuổi mình đi.
Phòng bện bỗng nhốn nháo lên, một nhóm ngươi có nam có nữ xông vào, vẻ mặt cay nghiệt, trong đó có một người phụ nữ mập mạp tóc xoăn mặc một chiếc áo khoác ngoài màu tím hết sức sang trọng, bà ta vừa trông thấy cô bé thì liền chửi to:
“Con bé xui xẻo này, vừa sinh ra đã khắc chết mẹ mình, giờ mới chừng ấy tuổi chưa đủ lông đủ cánh gì đã hại chết cả ông ngoại rồi, còn đứng đó làm gì hả, bộ chán sống rồi à? Mau đuổi con nhỏ này ra cho tôi, thấy mắc ghét.”
“Không, con không đi, ông ngoại…”
Thịnh Tâm Lan lúc nhỏ bị hai người lớn túm ra khỏi phòng bệnh, trước khi đi khỏi cô quay đầu nhìn lại, ông lão nằm trêи giường bệnh trợn to hai mắt nhìn cô cháu gái đang bị người ta kéo đi, dường như ông vẫn có lời chưa kịp nói, rồi bàn tay ông cuối cùng cũng buông xuôi xuống cạnh giường trong tiếng khóc đau thương của người thân.
“Ái chà, đây là con quạ đen kia đúng không?”
“Số khắc người thân phải không?”
“Đúng rồi, nó đó.”
Sau này khi đã lớn hơn, Thịnh Tâm Lan cũng đã hiểu được những lời đàm tiếu về bản thân mình, có một lần nào khi cô bị ép đến chân tường, trong lòng cô bỗng vang lên một giọng nói, giọng nói ấy xông thẳng lên cổ họng cô, và rồi cô tức giận thét lớn:
“Tôi không phải quạ đen!”
Sau đó tên mập ban nãy phun nước bọt lên người cô đã bị cô đẩy mạnh xuống đất.
“Mà dám đẩy tao à? Con quạ đen này! Quạ đen muốn giết người kìa!”
“Không có!”
Thịnh Tâm Lan hét lớn, cô chợt bừng tỉnh khỏi giấc mộng kia, cảm giác ấm nóng nơi bàn tay khiến cô dần bình tĩnh lại, rồi khi trông thấy Nguyễn Anh Minh nằm cạnh mình và đang mở hai mắt lim dim nhìn thì cô ngây cả người ra.
“A!” Tiếng hét chói tai vang lên trong đêm mưa.