Gió núi lướt qua mặt hồ, cuốn theo từng lớp sóng gợn.
Cùng với tiếng gió, Lục Kỳ Miên vẻ mặt kinh hãi, ngón tay nắm chặt cần câu đột nhiên siết lại, “Trâu Thành Nghị…”
“Cậu dám nói mà tôi không dám nghe!”
Yết hầu cậu trượt lên xuống vội vã, âm cuối còn run rẩy, “Tôi, tôi còn thân phận thấp kém hơn cậu nhiều!!!”
Sắc mặt Trâu Thành Nghị khẽ thay đổi, “Kỳ Miên, cậu có phải là chê ít tiền không? Chỉ cần chuyện thành công, tôi có thể thêm tiền.”
“50k? Được không?”
Lục Kỳ Miên kinh ngạc đến mức đồng tử giãn ra, giống như bị sét đánh trúng, cậu đột nhiên đứng dậy, chiếc ghế tựa bằng tre phát ra tiếng ma sát chói tai, cậu loạng choạng lùi lại, “Không phải chuyện tiền bạc.”
“Tôi… tôi nói thế này nhé, hôm nay tôi dám mở miệng với Thẩm Diêm Tu, hôm nay anh ấy có thể đuổi tôi ra ngoài!!!”
“Không phải cậu đã ngủ với lớp trưởng sao? Sao cậu ấy có thể vô tình như vậy.”
Trâu Thành Nghị không tin.
Nhưng lời nói của cậu ta quả thực quá đường đột!
Lục Kỳ Miên không thể nghe tiếp, ngắt lời cậu ta: “Trâu Thành Nghị, cậu có ý gì?”
Nhận ra sắc mặt Lục Kỳ Miên đã thay đổi, Trâu Thành Nghị nhanh chóng chữa cháy, “Xin lỗi, tôi nói sai rồi.”
Lục Kỳ Miên đặt cần câu xuống, “Tôi phải về đây.”
Cậu thật sự tức giận, một mình ra ngoài, nhưng vừa ra khỏi cổng lớn của sơn trang nhỏ, Trâu Thành Nghị đã lái xe đuổi theo.
“Kỳ Miên, ở đây không dễ bắt xe, tôi đưa cậu về.”
Giọng điệu cậu ta thành khẩn, “Vừa rồi tôi nói chuyện không qua suy nghĩ.”
“Cậu ở nước ngoài nhiều năm như vậy, chúng ta khó khăn lắm mới gặp được nhau, cậu đừng giận tôi.”
Cậu ta bắt đầu dùng đến chiêu bài tình cảm, Lục Kỳ Miên nghe xong không khỏi mềm lòng.
Sắc mặt dịu đi rất nhiều, cũng nhân cơ hội giải thích với Trâu Thành Nghị, “Không phải tôi không muốn giúp cậu, mà là tôi thật sự không có cách nào.”
Cậu tự giễu: “Nói ra không sợ cậu cười, tôi thậm chí còn không biết Thẩm Diêm Tu làm gì.”
“Tôi ngay cả tài khoản mạng xã hội của anh ấy cũng không có.”
Trâu Thành Nghị nghe xong cười cười, “Vậy không nói chuyện này nữa, lên xe trước đi, tôi đưa cậu về.”
“Đúng rồi, đây là con cá vừa câu được, tôi thấy cậu thích ăn, nên đã cho người xử lý xong đóng gói cho cậu.”
Trâu Thành Nghị đã cho bậc thang như vậy, chẳng qua chỉ là nói sai một câu, Lục Kỳ Miên sẽ không bám riết không tha.
Sau khi lên xe, cậu lấy điện thoại ra, muốn xem giờ.
Kết quả là bấm nửa ngày không có phản ứng, điện thoại không biết đã hết pin tắt máy từ lúc nào.
Vì thường xuyên ru rú ở nhà, Lục Kỳ Miên không có thói quen giữ cho điện thoại luôn đầy pin.
Hơn nữa chiếc điện thoại này của cậu đã là kiểu của mấy năm trước, pin ngày càng không bền.
Lục Kỳ Miên hỏi Trâu Thành Nghị đang lái xe, “Bây giờ mấy giờ rồi?”
Trâu Thành Nghị cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Còn kém 15 phút nữa là 4 giờ.”
Lục Kỳ Miên không quên chuyện giờ giới nghiêm, lúc này giọng nói đều run rẩy, “Lái xe về mất bao lâu?”
“Nếu không kẹt xe thì khoảng 1 tiếng.”
Lục Kỳ Miên lập tức tay chân lạnh ngắt, “Trên xe cậu có sạc không?”
Trâu Thành Nghị liếc điện thoại của cậu, “Kỳ Miên, cái này của cậu đã là kiểu bao nhiêu năm trước vậy, trên xe tôi không có loại này.”
“Còn nữa, sao sắc mặt cậu khó coi vậy?”
Lục Kỳ Miên lắc đầu, giấu những ngón tay lạnh ngắt vào túi, “Không sao, cậu cứ yên tâm lái xe đi.”
Trâu Thành Nghị vừa đưa cậu đến bãi đậu xe, Lục Kỳ Miên vừa xuống xe đã gặp tài xế và trợ lý của Thẩm Diêm Tu.
Cả hai người đều đã gặp Lục Kỳ Miên, nhìn thấy cậu liền thở phào nhẹ nhõm, “Cậu Lục, ngài đi đâu vậy? Sao điện thoại lại tắt máy.”
“Ra ngoài ăn trưa với bạn học, điện thoại hết pin.”
Trợ lý nhìn thoáng qua Trâu Thành Nghị đứng sau cậu, mỉm cười gật đầu ra hiệu, sau đó hạ giọng nói với Lục Kỳ Miên: “Ông chủ rất tức giận.”
—— Xong rồi.
Mặt Lục Kỳ Miên sợ đến trắng bệch.
“Kỳ Miên, những thứ này cậu giúp tôi mang cho lớp trưởng nhé.”
“Tôi đưa ngài lên.” Trợ lý nói với Trâu Thành Nghị: “Đồ để tôi cầm là được.”
Những hộp quà được đóng gói tinh xảo, do trợ lý nhận lấy, trong chiếc túi Lục Kỳ Miên đang xách, là cá đã được làm sạch sẽ.
“Phiền anh rồi.” Trâu Thành Nghị nói với Lục Kỳ Miên: “Lần sau chúng ta hẹn tiếp, lúc đó gọi cả lớp trưởng đi cùng.”
Lục Kỳ Miên lơ đãng gật đầu, bước chân vội vã đi vào trong.
Con số của tầng lầu như những bánh răng gỉ sét chậm rãi nhảy, 2 phút trong thang máy dài đến lạ thường.
Khi cửa mở, Thẩm Diêm Tu đứng ngược sáng, vẻ mặt anh lạnh lùng, như ngọn núi lửa đang hoạt động nguy hiểm, trong đôi mắt sâu như mực mang theo vẻ hung tợn, tức giận chất vấn: “Biết bây giờ mấy giờ rồi không? Quên ngày đầu tiên tôi đã nói gì với cậu sao?”
Anh quá hung dữ, Lục Kỳ Miên bất giác co vai lại, “Xin lỗi…”
Thần tiên đánh nhau, người phàm gặp vạ.
Trợ lý ở bên cạnh chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi thị phi này.
Anh giả vờ không cầm chắc, cố ý làm rơi một hộp quà trong tay xuống đất để thu hút sự chú ý của ông chủ.
Nhân lúc Thẩm Diêm Tu nhìn về phía mình, vội vàng nói: “Là cậu Trâu đã tham dự hôn lễ lần trước của ngài tặng.”
Thẩm Diêm Tu nhíu mày, giọng nói nén lại sự tức giận, “Cậu ra ngoài cùng Trâu Thành Nghị?”
Lục Kỳ Miên nhỏ giọng biện minh, “Tôi gọi điện cho anh, nhưng anh không nghe máy…”
Dù sao vẫn còn người ngoài ở đây, Thẩm Diêm Tu không quá tệ bạc, cố ý làm Lục Kỳ Miên khó xử, anh nói với trợ lý, vứt đống rác rưởi này ở cửa thang máy, sau đó liền dẫn Lục Kỳ Miên vào nhà.
“Tại sao lại tắt máy?”
“Điện thoại hết pin.” Dường như sợ Thẩm Diêm Tu không tin, Lục Kỳ Miên rất thành ý đưa điện thoại cho anh.
Thẩm Diêm Tu nhận lấy bấm bấm, hỏi cậu đang xách gì.
“Cá do Trâu Thành Nghị câu…”
Lục Kỳ Miên khai ra hết, đối phương hỏi gì đáp nấy.
Nhưng sau khi Thẩm Diêm Tu nghe xong, trong mắt hàn quang càng thêm sắc bén, giọng điệu cũng lạnh đến thấu xương, “Ăn cơm, câu cá.”
“Lục Kỳ Miên, chân vừa mới khỏi đã không chịu ngồi yên phải không?”
Thẩm Diêm Tu gắt lên: “Cho dù cậu ngốc, không hiểu ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, ít ra cũng phải có chút liêm sỉ, tránh xa người đã có vợ ra một chút.”
Lời nói của anh khiến Lục Kỳ Miên không thể nhịn được nữa, trong lòng như bị mảnh thủy tinh vỡ đâm vào, vừa uất ức vừa đau khổ, còn có một chút tức giận không dám biểu hiện rõ ràng, “Thẩm Diêm Tu, anh đang nói lung tung cái gì vậy?”
“Trâu Thành Nghị là bạn tôi, còn là bạn học cũ đã quen biết nhiều năm, chúng tôi chỉ là đi ăn một bữa cơm.”
Lục Kỳ Miên không vui nói: “Anh cho dù có ghen, cũng đừng nói những lời làm tổn thương người khác như vậy…”
“Ghen?” Giọng Thẩm Diêm Tu cao lên không ít, ánh mắt sắc bén, khí thế mạnh mẽ như muốn nuốt chửng Lục Kỳ Miên.
“Lục Kỳ Miên, cậu điên rồi phải không?”
Anh gắt lên: “Nếu không hiểu rõ hoàn cảnh bây giờ thì cút đi.”
Thẩm Diêm Tu hễ tức giận là lại bảo mình cút đi, lời nói này như một con dao gỉ sét, liên tục mài trên vết sẹo của cậu.
Lục Kỳ Miên cuối cùng không nhịn được nữa nói: “Động một tí là bảo tôi cút đi, anh rốt cuộc là cố ý dọa tôi, hay là thật sự thấy tôi phiền?”
Ánh mắt Thẩm Diêm Tu lạnh như băng, lần này anh không còn nói lời ác ý nữa, mà giơ tay nắm lấy cánh tay Lục Kỳ Miên, dùng sức đẩy cậu ra ngoài.
Lục Kỳ Miên vừa gầy vừa bệnh, cánh tay bị anh nắm chặt truyền đến cơn đau dữ dội,
Cậu gần như không có khả năng chống cự, liền bị Thẩm Diêm Tu đẩy ra ngoài cửa.
Lục Kỳ Miên không kịp phản ứng, cửa liền bị đóng sầm lại.
Chiếc túi cậu đang xách trong tay bị đứt trong lúc xô đẩy, máu của con cá chết chảy dài trên mặt đất.
Mắt cá chân bị thương đột nhiên đau nhói, cảm giác choáng váng như thủy triều dâng qua đỉnh đầu.
Lục Kỳ Miên như mất hết sức lực quỳ sụp xuống đất.
Trước mắt cậu tối sầm lại, cổ họng sặc mùi rỉ sắt, có hơi khó khăn gõ cửa, “Thẩm Diêm Tu…”
_____________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Cập nhật trước, dọa các bạn một phen.
Cảm ơn mọi người đã donate, tốn kém quá, yêu các bạn.