Lại Gặp Ánh Trăng – Thất Nguyệt Thanh Phong

Chương 15

Tháng Tám, 7 năm trước, tiếng ve kêu inh ỏi khiến người ta phiền lòng.

Đàm Tinh Nguyệt đã kết thúc mối tình trước đó của bà, người đàn ông sau khi bị bắt quả tang tại trận liền hóa thẹn thành giận, thế là chẳng kiêng nể gì nữa.

Quay về chỉ thẳng vào mặt Đàm Tinh Nguyệt mà mắng bà chuyện bé xé ra to.

Sau đó cuộc chiến ngày càng leo thang, những lời nói ra cũng ngày càng khó nghe, mắng Đàm Tinh Nguyệt già cả xấu xí, thậm chí mắng bà là con đ**m có tiền là có thể cưỡi…

Mỗi một chữ đều chà đạp lên lòng tự trọng ít ỏi của bà.

Lục Kỳ Miên đeo họa cụ, vừa từ lớp học thêm về, vừa đi đến dưới lầu “nhà”, từ xa đã thấy trước mặt Đàm Tinh Nguyệt bày ra 2, 3 cái vali, và cả 2 túi đựng đồ lớn, cô đơn ngồi bên bồn hoa hút thuốc.

Lớp trang điểm trên mặt bà đã trôi từ lâu, son môi lem ra cằm, trên đầu ngón tay có chút vết máu, điếu thuốc đang kẹp đã cháy đến tận đầu lọc.

Trên khuôn mặt non nớt của Lục Kỳ Miên không có quá nhiều sự kinh ngạc, cậu im lặng lấy một tờ giấy ăn từ trong cặp ra, đi đến trước mặt Đàm Tinh Nguyệt đưa cho bà.

Đàm Tinh Nguyệt nhận lấy giấy ăn lau lau, lúc tâm trạng bà không tốt, chỉ có một mình Lục Kỳ Miên để bà trút giận.

Bà ta dụi mạnh đầu thuốc lá xuống gạch men của bồn hoa, kéo lấy cánh tay Lục Kỳ Miên, “Thằng ch* đ*, mấy giờ rồi mới về?!”

Lục Kỳ Miên biết bà đã chia tay, lúc này tâm trạng rất tệ, cậu mím môi nén đau, không lên tiếng.

Cũng không phản bác, là vì Đàm Tinh Nguyệt đã rất lâu không cho cậu tiền, Lục Kỳ Miên ngay cả tiền đi xe buýt cũng không có, chỉ có thể đi bộ về sau khi tan học.

Tiếng chửi rủa của bà kéo dài mấy phút, khiến người qua lại trong khu nhà thường xuyên liếc nhìn, bà cuối cùng cũng mệt.

Dùng mũi giày cao gót đá vào túi đựng đồ bên cạnh, “Cầm đồ đi!”

“Đi đâu?”

“Thành phố H, tỉnh H.” Bà sửa lại mái tóc rối, mỉa mai nói: “Thằng chó, thật sự nghĩ bà đây không có nó là không được, bà đây không thiếu người yêu.”

Lục Kỳ Miên nắm chặt túi họa cụ vẫn im lặng.

   

Không phải cậu chưa từng khuyên Đàm Tinh Nguyệt dựa vào bản thân, tìm một công việc ổn định, nhưng Đàm Tinh Nguyệt không nghe.

Lúc còn trẻ bà đã xinh đẹp khí chất hơn người, dù đã có tuổi, nền tảng ngũ quan vẫn còn đó, cộng tjee, còn biết ăn diện hơn người cùng tuổi, đàn ông theo đuổi bà quả thực không ít, chịu cho bà chút tiền, nói vài câu ngọt ngào, Đàm Tinh Nguyệt liền tin.

“Vậy việc học của con thì sao?” Lục Kỳ Miên đã học lớp 12, trường hiện tại đã khai giảng.

Cậu khó khăn lắm mới thích nghi được môi trường, mắt thấy chưa đầy 1 năm nữa là thi đại học, cậu không muốn đi.

Nhưng Đàm Tinh Nguyệt không quan tâm, “Chuyển trường chứ sao, có phải chưa từng chuyển đâu.”

Bà nói chuyện cực kỳ khó nghe, “Chẳng lẽ mày muốn ở lại đây làm con trai hờ cho người ta à?”

Bà giơ tay véo tai Lục Kỳ Miên, cười lạnh nói: “Vậy cũng phải người ta chịu nhận mày mới được.”

Tai Lục Kỳ Miên đau nhói, lời phản đối đến bên miệng hóa thành nỗi đau câm lặng.

Tính tình của Đàm Tinh Nguyệt rất tệ, lúc nổi nóng không chỉ chửi người, ra tay đánh cũng rất nặng.

Sự tồn tại của bà đối với Lục Kỳ Miên mà nói chính là một cơn ác mộng không thể tỉnh lại.

Lục Kỳ Miên không dám kêu đau, nén giận nuốt lời: “Tiền học ở phòng vẽ con đóng vẫn chưa học xong…”

Đàm Tinh Nguyệt thu tay về, đưa Lục Kỳ Miên tìm một nhà nghỉ rẻ tiền để ở tạm, sau đó đưa Lục Kỳ Miên đến trung tâm dạy vẽ làm loạn một trận.

Bà ăn vạ lăn lộn đòi người ta trả lại học phí, nói rằng họ dạy kém, làm lỡ dở con em người khác.

Chỉ cần liên quan đến tiền bạc, bà chưa bao giờ quan tâm đến thể diện.

Lục Kỳ Miên đứng một bên, mặt mũi mất hết, cậu không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của bất kỳ ai, cậu rất khó chịu, tiếng ù tai kéo dài, giống như sự thương hại của ông trời, cũng giống như sự bảo vệ cuối cùng của cơ thể dành cho cậu.

Sau khi cậu theo Đàm Tinh Nguyệt ra ngoài, mãi không nói chuyện, Đàm Tinh Nguyệt ngược lại còn đắc ý về hành vi của mình.

Tối hôm đó, bà ở trong nhà nghỉ gọi điện cho một người đàn ông, bà cười đến mức cành hoa run rẩy.

Lục Kỳ Miên co ro trong chiếc chăn có chút mùi ẩm mốc, trong nhà nghỉ cũ nát cách âm rất kém, cậu bị buộc phải nghe tiếng Đàm Tinh Nguyệt tán tỉnh người khác, và cả tiếng nước rò rỉ tí tách trong nhà vệ sinh.

   

Ngày hôm sau, có một người đàn ông trung niên thật thà chất phác lái một chiếc Audi cũ đến đón họ.

Ông đối với Đàm Tinh Nguyệt rất ân cần, đối với Lục Kỳ Miên cũng rất khách sáo.

Ông giúp chuyển đồ, cứ thế lái xe đưa họ đến thành phố H.

Nụ cười lấy lòng của người đàn ông phản chiếu trong gương chiếu hậu, Lục Kỳ Miên cảm thấy chói mắt, cậu quay mặt đi, nhìn khung cảnh ngày càng xa lạ ngoài cửa sổ, trong lòng càng thêm mệt mỏi.

Nhà ở thành phố H là do người đàn ông thuê, trường mới của Lục Kỳ Miên, cũng là do người đàn ông tìm quan hệ để chuyển vào.

Lục Kỳ Miên một lần nữa chuyển trường mới, từ nhỏ đến lớn, cậu đã chuyển trường quá nhiều lần, chỉ lần này là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong 17 năm qua của cậu.

Ở đây cậu đã gặp được Thẩm Diêm Tu.

Ngày lễ khai giảng, Thẩm Diêm Tu 17 tuổi, phát biểu trên bục chủ tịch.

Mọi người đều mặc đồng phục thể thao màu xanh trắng, nhưng Thẩm Diêm Tu dáng người thẳng tắp, cao lớn hơn 1m8.

Anh đẹp trai, thành tích xuất sắc, tính tình trầm ổn, bất kể là trong mắt giáo viên, hay trong mắt bạn học.

Đó là ngày đầu tiên Lục Kỳ Miên đến trường.

Cậu không mặc đồng phục, ánh mắt tò mò và săm soi của các bạn học khiến cậu hoảng sợ không yên, vẫn luôn cúi đầu không dám đối mặt với ai.

Giọng nói trong trẻo của Thẩm Diêm Tu truyền vào tai cậu.

Là sự tồn tại chói mắt nhất trong đám đông.

Anh chủ động đi về phía Lục Kỳ Miên, “Cậu là Lục Kỳ Miên? Cô giáo bảo tôi dẫn cậu đi nhận sách và đồng phục.”

“Tôi tên Thẩm Diêm Tu.”

Khi anh đi về phía Lục Kỳ Miên mang theo một làn gió nhẹ, trên bộ đồng phục sạch sẽ là mùi hương bột giặt thoang thoảng.

Cậu lớp trưởng thiếu niên công tư phân minh dặn dò những điều cần chú ý, giọng anh còn hay hơn cả lúc trên loa phát thanh, trên cổ có một nốt ruồi đen nhỏ, khẽ lăn theo lời anh nói.

Lục Kỳ Miên đi theo sau anh, trên đường có không ít người nói chuyện với Thẩm Diêm Tu, đàn em khóa dưới, học sinh các lớp khác cùng khối, thậm chí cả giáo viên bộ môn.

   

Thẩm Diêm Tu không kiêu ngạo không tự ti, ung dung đáp lại từng người nói chuyện với mình.

Lục Kỳ Miên cứ đi theo sau anh, ngưỡng mộ và khâm phục mà nghe và nhìn.

Môi trường trưởng thành khiến Lục Kỳ Miên từ nhỏ đã nhạy cảm tự ti, cậu không giỏi ăn nói, càng không giỏi giao tiếp, Thẩm Diêm Tu 17 tuổi ngay lần đầu gặp mặt, đã khiến Lục Kỳ Miên kinh ngạc.

Thẩm Diêm Tu rất biết quan sát sắc mặt, anh nhận ra Lục Kỳ Miên không thích nói chuyện, liền giảm bớt giao tiếp.

Anh thực ra không biết, Lục Kỳ Miên rất thích nghe anh nói chuyện một cách bất ngờ.

Nhưng lúc Thẩm Diêm Tu không cười trông cực kỳ nghiêm túc, Lục Kỳ Miên không dám chủ động lắm.

Khai giảng mấy ngày, Lục Kỳ Miên rất ít khi nói chuyện với các bạn trong lớp, ngoài vị lớp trưởng Thẩm Diêm Tu này ra.

Sau này ở nước M, cậu ngày đêm thương nhớ Thẩm Diêm Tu.

Khi đó, Lục Kỳ Miên mới biết, ngay từ lần đầu tiên gặp Thẩm Diêm Tu, cậu đã nhất kiến chung tình với Thẩm Diêm Tu đang đứng trên bục chủ tịch phát biểu, người dường như được phủ một lớp ánh sáng.

Con người ta luôn bị thu hút bởi những sự vật và sự việc hoàn toàn trái ngược với mình.

Học sinh cá biệt thành tích kém sẽ thích học sinh giỏi thành tích xuất sắc.

Giống như một Lục Kỳ Miên nhạy cảm nhút nhát sẽ thích một Thẩm Diêm Tu như vì sao xa vời không thể với tới, được đám đông vây quanh tỏa sáng.

Thẩm Diêm Tu là người duy nhất Lục Kỳ Miên muốn chủ động tiếp cận, ban đầu vài lần mở miệng hiếm hoi, thái độ của Thẩm Diêm Tu đều có hơi lạnh lùng, bảo cậu đi tìm giáo viên, hoặc hỏi lớp phó học tập.

Lục Kỳ Miên liền hoảng sợ, thậm chí cho rằng anh ghét mình.

Cậu không dám đến gần nữa, cho đến buổi chiều tà hôm đó, Lục Kỳ Miên kết thúc ca trực nhật đi học về, gặp phải bọn côn đồ cướp giật ở ngoài trường.

Lục Kỳ Miên ngồi xổm trong góc hẻm, cặp sách của cậu bị ném xuống đất, sách vở, bài kiểm tra và cả tập vẽ rơi vãi khắp nơi.

Bọn chúng lục lọi khắp cặp sách của Lục Kỳ Miên, cuối cùng chỉ tìm ra được mười đồng, đang chửi rủa Lục Kỳ Miên ăn mặc ra vẻ con người, trên người chỉ có mười đồng, thì Thẩm Diêm Tu đạp xe đạp xuất hiện.

“Các người làm gì vậy?”

   

Lục Kỳ Miên rất nhát gan, nhưng tên côn đồ cầm dao găm sau khi nhìn thấy Thẩm Diêm Tu, liền ngừng chửi rủa, “Là cậu à, đây là bạn học của cậu?”

Thẩm Diêm Tu đáp một tiếng, từ từ đến gần.

Lục Kỳ Miên đã sợ đến ngây người, sự xuất hiện của Thẩm Diêm Tu như một khúc gỗ cứu mạng giữa biển cả mênh mông, Lục Kỳ Miên gần như mang theo âm nức nở gọi một tiếng, “Lớp trưởng…”

Bọn người đó liền cười nói là hiểu lầm, chúng không trả lại cho Lục Kỳ Miên 10 đồng đó, nói với Thẩm Diêm Tu vài câu rồi đi.

Thẩm Diêm Tu cúi xuống giúp Lục Kỳ Miên nhặt cặp sách lên, anh nhìn thấy tập vẽ của Lục Kỳ Miên, “Cậu vẽ?”

Lục Kỳ Miên gật đầu, Thẩm Diêm Tu thuận miệng nói một câu: “Khá đẹp.”

Lục Kỳ Miên được anh kéo dậy, rụt rè nói: “Cậu và những người vừa rồi, quen nhau sao?”

Thẩm Diêm Tu phủi bụi trên cặp sách của cậu, sau đó đưa cho cậu nói: “Cũng không hẳn, họ là côn đồ ở khu này, thường đến quán ăn đêm mà tôi làm thêm để ăn, có lúc sẽ biếu họ một món ăn nhỏ, qua lại vài lần có hơi quen mặt.”

Anh không hề chế nhạo Lục Kỳ Miên suýt bị dọa khóc, mà an ủi: “Họ biết cậu không có tiền, sau này sẽ không đến tìm cậu gây phiền phức nữa.”

Lục Kỳ Miên gật đầu, nhỏ giọng cảm ơn anh.

Ráng chiều hôm đó đẹp đến lạ thường, bông hồng leo trên tường sau cơn gió nhẹ, những cánh hoa màu hồng trắng rơi xuống vai Thẩm Diêm Tu, anh cùng với mùi hương hoa thoang thoảng, đạp xe đạp, rời đi trong ánh hoàng hôn.

Lục Kỳ Miên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh đạp xe đi xa, tim đập nhanh.

Ngày hôm đó, cậu suy nghĩ muôn vàn, bất giác đã viết rất nhiều lần cái tên Thẩm Diêm Tu trong cuốn sổ phác thảo.

______________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Phần hồi tưởng, vẫn muốn viết lại quá trình gặp gỡ và yêu đương của đôi trẻ, con vợ nào không muốn xem có thể bỏ qua nhé~

Chúc các con vợ ngủ ngon~

KY: ai cắt hành tôi ToT (lần đầu edit gvll btw)

Bình Luận (0)
Comment