Một tuần trước kỳ thi tháng, Lục Kỳ Miên bắt đầu nhận trách nhiệm làm báo tường cho lớp.
Cậu cần phải hy sinh giờ nghỉ trưa và thời gian sau khi tan học, điều này cậu không hề phiền lòng, ngược lại còn có chút vui vẻ.
Vì có Thẩm Diêm Tu ở đó.
Thẩm Diêm Tu tuy không biết vẽ, nhưng anh viết chữ rất đẹp, đầu ngón tay với những khớp xương rõ ràng dính đầy bụi phấn, những tia nắng nhỏ xuyên qua song cửa sổ, phủ lên gương mặt nghiêng đầy tập trung của anh một lớp ánh sáng dịu nhẹ, khiến người ta khó mà rời mắt.
Thành tích của Lục Kỳ Miên vẫn luôn ở mức trung bình thấp.
Thẩm Diêm Tu có lẽ cảm thấy việc vẽ báo tường càng làm lỡ dở việc học của cậu, nên sau khi vẽ xong báo tường, anh sẽ dạy cho Lục Kỳ Miên một số bài tập cậu không biết làm.
Lục Kỳ Miên rất biết ơn vì điều này.
Đàm Tinh Nguyệt dạo gần đây toàn không về nhà, tiền tiêu vặt trên người Lục Kỳ Miên không nhiều, nhưng cậu vẫn sẽ trích ra một phần, có lúc mua cho Thẩm Diêm Tu 1 chai nước ngọt, có lúc mua cho Thẩm Diêm Tu 2 cây kẹo m*t.
Hôm đó là thứ 7, không có buổi tự học tối.
Khi hoàng hôn buông xuống phòng học, Thẩm Diêm Tu nhìn gói kẹo dẻo vị nho cậu dúi qua, cuối cùng không nhịn được nói: “Lục Kỳ Miên, tôi không thích ăn đồ ngọt, cũng không thích đồ ăn vặt, đừng lãng phí tiền nữa.”
Sau khi Lục Kỳ Miên nghe xong, sống lưng cứng đờ, vẻ mặt kinh ngạc, nhưng không chịu với tay ra lấy lại, mà ngây ngốc nói: “Vậy lần sau tôi sẽ không như vậy nữa.”
Cậu trông rất xinh đẹp, người cũng rất ngoan, cảm xúc thất vọng hiện rõ trên mặt.
Thẩm Diêm Tu nhìn bộ dạng này của cậu, ma xui quỷ khiến đưa tay ra, dùng cán bút chọc chọc vào má Lục Kỳ Miên, “Không có ý trách cậu.”
Anh ôn tồn giải thích, Lục Kỳ Miên lại vì câu nói này của anh mà mặt đỏ bừng lên, cậu không dám nhìn mặt Thẩm Diêm Tu nữa, sợ tim nhảy ra khỏi lồng ngực, liền nhìn chằm chằm vào cuốn bài tập trên bàn, như thể muốn nhìn thủng một lỗ.
Da của Lục Kỳ Miên rất trắng, trước mặt Thẩm Diêm Tu càng cực kỳ dễ ngại ngùng.
Cậu cúi đầu, để lộ cái gáy trắng nõn, Thẩm Diêm Tu có thể thấy bằng mắt thường đoạn cổ trắng như tuyết đó dần dần chuyển sang màu hồng.
Một lát sau, Thẩm Diêm Tu mới thu lại ánh mắt.
Anh bắt đầu giảng bài cho Lục Kỳ Miên, Lục Kỳ Miên nghe rất chăm chú.
Nhưng việc học này cũng cần có thiên phú, cậu và loại học bá như Thẩm Diêm Tu hoàn toàn không thể so sánh, cùng một vấn đề, cậu luôn phải mất nhiều thời gian hơn mới có thể học được.
Trưa hôm đó, Thẩm Diêm Tu đã hy sinh thời gian nghỉ trưa của mình để giảng bài cho cậu.
Anh đã giảng rất kỹ, nhưng Lục Kỳ Miên nghe 1 lần không hiểu, lúc nghe lần thứ 2 cũng rất mơ hồ, cậu tính đi tính lại trên giấy nháp, kết quả cho ra một đáp án sai đến mức vô lý.
Sắc mặt Thẩm Diêm Tu lúc đó đã thay đổi, không nhịn được mà thở dài một hơi.
Anh không nói một lời nặng nào, Lục Kỳ Miên đột nhiên đỏ hoe mắt, không nhịn được bật khóc.
Thẩm Diêm Tu từ nhỏ đã sớm trưởng thành, lúc nhỏ các bạn nam trong lớp sẽ cố ý trêu chọc các bạn nữ, làm cho người ta khóc.
Thẩm Diêm Tu chưa bao giờ tham gia, lần đầu tiên có bạn học vì anh mà khóc, lại còn là con trai…
Dù Thẩm Diêm Tu có điềm tĩnh đến mấy, lúc này cũng có hơi hoảng sợ.
“Cậu sao vậy?”
Lục Kỳ Miên quả thực không còn mặt mũi nào để nhìn người, cậu gục xuống bàn, nước mắt làm ướt đẫm tờ giấy nháp đang đè lên, “Tôi cảm thấy mình ngu quá.”
Cậu nức nở nói: “Cậu đã giảng kỹ như vậy rồi, tôi vẫn không học được, lãng phí thời gian của cậu, phụ lòng sự cống hiến của cậu…”
Cậu càng nói càng đau lòng.
Nhưng cậu không sai, Thẩm Diêm Tu quả thực rất mệt.
Nhiệm vụ học tập của năm lớp 12 vốn đã nặng, Thẩm Diêm Tu buổi tối còn phải đi làm thêm, mỗi ngày thời gian ngủ ít đến đáng thương.
Ngày thường, anh sẽ tranh thủ nghỉ trưa để ngủ bù, nhưng Lục Kỳ Miên mím môi muốn nói lại thôi nhìn anh như có vấn đề, giống như chú chó con đáng thương.
Thẩm Diêm Tu bỗng nhiên mềm lòng một cách khó hiểu, không nhịn được vẫy tay với cậu, Lục Kỳ Miên lập tức có tinh thần, nhảy tưng tưng đến gần, dính lấy mà vui vẻ gọi: “Lớp trưởng!”
—— Thật sự giống như chú chó nhỏ nhiệt tình.
Anh dạy Lục Kỳ Miên, là anh tự nguyện, một khi đã đưa ra lựa chọn, Thẩm Diêm Tu sẽ không bao giờ có lời oán thán.
Chỉ là anh không ngờ rằng, mình không cảm thấy có gì không ổn, Lục Kỳ Miên đã khóc trước.
Cậu dường như đau lòng vô cùng, khóc đến mức người cũng co giật, tiếng thút thít nhỏ truyền vào tai Thẩm Diêm Tu, khiến anh vô cớ tự trách.
“Lục Kỳ Miên.” Thẩm Diêm Tu vươn tay kéo cậu dậy.
Anh rất khỏe, Lục Kỳ Miên tay chân khẳng khiu, dễ dàng bị kéo ra khỏi bàn.
Chỉ một lúc sau, Lục Kỳ Miên đã mi mắt ướt đẫm, ngay cả đầu mũi cũng khóc đến đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi không ngừng, giống như một đứa trẻ.
Thẩm Diêm Tu lấy một tờ giấy ăn đưa cho cậu, Lục Kỳ Miên muộn màng cảm thấy xấu hổ, lúc này muốn duy trì chút tự trọng đã biến mất, liền quay mặt đi không nhận.
Thẩm Diêm Tu có hơi bất lực, liền tự mình giơ tay lau nước mắt cho cậu.
“Không phải cậu ngu, bài này vốn dĩ đã khó.” Thẩm Diêm Tu động tác nhẹ nhàng, giọng điệu cũng mềm mại hơn bình thường rất nhiều, “Tôi không cảm thấy lãng phí thời gian.”
Anh tiếp tục biện minh cho Lục Kỳ Miên, “Ôn cố nhi tri tân, dạy cậu đồng thời, tôi cũng đang khắc sâu trí nhớ.”
Có lẽ là do giọng điệu nói chuyện của Thẩm Diêm Tu quá dịu dàng, cũng có lẽ là khi anh giơ tay lau nước mắt cho mình, mùi hương bột giặt thoang thoảng trên người, khiến Lục Kỳ Miên cảm thấy an tâm.
Cậu không khóc nữa, nhưng tâm trạng trông không được tốt lắm.
Giờ ra chơi buổi chiều, Lục Kỳ Miên một lần cũng không đến nói chuyện với Thẩm Diêm Tu, lúc bạn cùng bàn Trâu Thành Nghị nói chuyện với cậu, Lục Kỳ Miên cũng không đáp lại mấy, vẫn luôn chúi đầu làm bài, như thể đang tự mình đấu tranh với chính mình.
Tất cả những điều này Thẩm Diêm Tu đều thu vào đáy mắt.
Khi giúp giáo viên đến phòng giáo vụ lấy tài liệu, Thẩm Diêm Tu đi ngang qua nhà ăn, anh dừng bước một chút, cuối cùng đến căn tin mua 2 cây kẹo m*t vị nho ra ngoài.
Lúc tan học tự học tối, Thẩm Diêm Tu đã gọi Lục Kỳ Miên ở cổng trường lại.
Như cảnh tượng cách đây không lâu, Lục Kỳ Miên tặng mình tranh và trà sữa, chỉ là lúc này thân phận đã đổi, thứ Thẩm Diêm Tu tặng cũng không phải là tranh và trà sữa, mà là cuốn sổ ghi chép của mình và 2 cây kẹo m*t.
Lục Kỳ Miên chuyển đến chưa được bao lâu, nhưng cậu quá tò mò về Thẩm Diêm Tu, không nhịn được lén hỏi bạn cùng bàn Trâu Thành Nghị về chuyện của Thẩm Diêm Tu.
Trâu Thành Nghị và Thẩm Diêm Tu đã là bạn học hơn 2 năm, về chuyện nhà của Thẩm Diêm Tu, ít nhiều cũng biết một chút.
Cậu ta nói đùa như thật, “Điều kiện nhà của lớp trưởng không tốt, cha mẹ mấy năm nay lần lượt qua đời, cậu ấy rất thiếu tiền.”
Trâu Thành Nghị hạ thấp giọng: “Thiếu đến mức có hơi keo kiệt ích kỷ.”
Lục Kỳ Miên nghe xong rất không vui, im lặng vài giây, khô khan nói một câu: “Lớp trưởng đâu có, cậu ấy chỉ là điều kiện không cho phép!”
“Được rồi được rồi.” Trâu Thành Nghị cười ha hả, “Biết là gần đây các cậu ra báo tường nên qua lại gần gũi, đừng có ở trước mặt lớp trưởng mà mách lẻo tôi nhé~”
Lục Kỳ Miên không nói gì nữa, từ trong thâm tâm cậu cảm thấy Thẩm Diêm Tu không phải như vậy.
Sự thật chứng minh cậu không nhìn sai người, Thẩm Diêm Tu siêu siêu tốt!
Thẩm Diêm Tu không chỉ dạy mình bài tập, Thẩm Diêm Tu còn mua kẹo cho mình!
Khoảnh khắc Lục Kỳ Miên nhận lấy, máu trong người lập tức sôi sục, rất nhiều lời nhưng không thể nói ra, chỉ lẩm bẩm gọi tên anh, “Thẩm Diêm Tu…”
Thẩm Diêm Tu cười đưa tay ra, không nhịn được mà xoa đầu Lục Kỳ Miên, cảm giác mềm mại, giống như trong tưởng tượng của anh.
Thẩm Diêm Tu nói: “Đường có thể làm cho tế bào não hoạt động tích cực hơn.”
Thẩm Diêm Tu nói thêm: “Nhưng buổi tối đừng ăn, không tốt cho răng.”
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Xin một ít sao biển miễn phí, cảm ơn mọi người
KY: đường trộn thủy tinh cmn