Lại Gặp Ánh Trăng – Thất Nguyệt Thanh Phong

Chương 18

2 người có vẻ đã gần gũi hơn một chút, nhưng Lục Kỳ Miên vẫn có thể mơ hồ cảm nhận được, giữa Thẩm Diêm Tu và tất cả mọi người dường như đều có một bức tường vô hình ngăn cách.

Anh là một hạt giống rơi xuống đáy rãnh tối tăm, trong không khí và đất đai loãng, khó khăn nảy mầm.

Trong vực thẳm tăm tối, anh khó khăn trưởng thành, mới cuối cùng phá tan sương mù, nhìn thấy một tia nắng.

Những cay đắng mà bạn bè cùng trang lứa đã nếm trải, chẳng qua chỉ là bài tập quá nhiều, chơi game bị phụ huynh mắng, tiền tiêu vặt quá ít không mua nổi những món đồ mình thích, người mình thầm yêu không thích mình.

So với Thẩm Diêm Tu, quả thực giống như những đóa hoa được bảo vệ trong nhà kính.

Thẩm Diêm Tu khác với họ, sống như 1 người bình thường, đối với anh mà nói đã hao tổn quá nhiều sức lực.

Anh biết rõ khoảng cách với bạn bè cùng trang lứa, trong bầu không khí thân thiện, Thẩm Diêm Tu quen với việc cố ý giữ 1 khoảng cách xã giao không xa không gần, vừa phải với mọi người.

Nhưng không ai chịu nổi sự lúc nóng lúc lạnh.

Dưới cách ứng xử khéo léo, chu toàn khắp nơi của anh, thực ra không có ai thực sự thân thiết.

Ngoại trừ Lục Kỳ Miên mới chuyển trường đến năm lớp 12.

Sau khi Thẩm Diêm Tu nhận ra cậu đi quá gần với mình, liền bắt đầu cố ý lạnh nhạt với đối phương.

Anh đã từ chối mấy lần đồ ăn vặt mà Lục Kỳ Miên đưa tới, cũng viện cớ nói mình quá bận không có thời gian, bảo Lục Kỳ Miên đi tìm giáo viên hoặc các bạn học khác để hỏi bài tập.

Sự thất vọng và kinh ngạc trên mặt Lục Kỳ Miên, Thẩm Diêm Tu thấy rất rõ.

Anh không cảm thấy có gì không ổn.

Bây giờ đã là tháng 11, chưa đầy nửa năm nữa là thi đại học, kết quả tuyển thẳng của anh, sẽ được công bố vào tháng 2, tháng 3 năm sau.

Tính ra, Thẩm Diêm Tu ở lớp này cũng không được bao lâu nữa.

Anh lại càng không cần phải đi quá gần với cậu học sinh chuyển trường mới đến Lục Kỳ Miên này.

Còn Lục Kỳ Miên, trông có vẻ tính cách ôn hòa, nhưng có một người mẹ như Đàm Tinh Nguyệt, cậu thực ra tâm tư vô cùng nhạy cảm, khả năng cảm nhận tình cảm và sự đồng cảm, còn mạnh hơn người khác.

  

Sự lạnh lùng của Thẩm Diêm Tu, Lục Kỳ Miên rất dễ dàng đã phát hiện ra.

Cậu rất hoảng, vì Thẩm Diêm Tu là người cậu giao tiếp nhiều nhất trong lớp này.

Anh đã giúp mình giải vây, còn dạy mình làm bài, báo tường là do Thẩm Diêm Tu đề nghị mình vẽ, các bạn học và giáo viên trong lớp đều khen mình vẽ đẹp.

Chính là Thẩm Diêm Tu đã khiến Lục Kỳ Miên, một người hoảng sợ bất an khi đổi môi trường mới, nhanh chóng hòa nhập với tập thể…

Cho nên bị Thẩm Diêm Tu phớt lờ, Lục Kỳ Miên khó chịu vô cùng.

Cậu tự trách dằn vặt bản thân, nghĩ đến rất nhiều chi tiết trong lúc tiếp xúc với Thẩm Diêm Tu, cẩn thận nghiền ngẫm xem rốt cuộc đã làm sai ở đâu, chọc giận Thẩm Diêm Tu.

Cậu căm ghét sự ngu ngốc của mình, ngay cả sai ở đâu, cũng không thể nghĩ ra.

Cậu đã mấy lần muốn nói thêm vài câu với Thẩm Diêm Tu, đối phương đều tỏ ra không có thời gian để ý.

Sau khi vào đông, thời tiết ngày càng âm u lạnh lẽo.

Bây giờ Lục Kỳ Miên và Thẩm Diêm Tu cả ngày cũng không nói được 2 câu.

Cậu tâm trạng rất tệ, buổi tối lúc làm bài tập, cứ không hiểu sao lại nghĩ đến Thẩm Diêm Tu.

Ở trường cậu không có cơ hội hỏi Thẩm Diêm Tu nguyên nhân, cậu không dám.

Sau khi về nhà, Lục Kỳ Miên lại dằn vặt nội tâm, lúc này dồn hết dũng khí cũng vô dụng.

Vì Thẩm Diêm Tu không có điện thoại, Lục Kỳ Miên muốn liên lạc với Thẩm Diêm Tu cũng không có cách nào…

Sự bế tắc bất ngờ này, đã bị phá vỡ vào buổi chiều tối thứ 6.

Nguyên nhân là mấy ngày trước, Thẩm Diêm Tu đã nhận được thư tình do một nữ sinh lớp 11 gửi.

Thẩm Diêm Tu vừa cao vừa đẹp trai, học còn giỏi, người thích anh không ít.

Việc nhận thư tình đối với anh không xa lạ, anh xem cũng không xem đã vứt đi.

Trớ trêu thay, cô gái gửi thư tình này, lại có một người hâm mộ không chịu học hành, ở ngoài trường xưng huynh gọi đệ “lăn lộn xã hội”.

Tình hình gia đình của Thẩm Diêm Tu, mọi người ít nhiều cũng đã nghe nói.

Mẹ anh đã qua đời mấy năm, cha anh không có khả năng lao động, nghiện rượu thành tính, say rượu sẽ đánh con, cãi nhau với hàng xóm và người đi đường.

   

Thẩm Diêm Tu hồi cấp 2 thành tích đã rất tốt.

Nhưng cha anh chê anh đi học tốn tiền, thà rằng sớm đi làm kiếm tiền cho mình tiêu, thậm chí không đồng ý cho Thẩm Diêm Tu học cấp 3.

Nếu không phải kỳ nghỉ hè đó, ông ta uống rượu đến chết, bây giờ Thẩm Diêm Tu nói không chừng thật sự đang làm công ở dây chuyền sản xuất của một nhà máy nhỏ nào đó.

Vì những chuyện này lúc đó ầm ĩ khá lớn, những người cùng khóa cấp 2 của Thẩm Diêm Tu đều biết.

Bây giờ một số người cũng học ở trường cấp 3 này, khi Thẩm Diêm Tu năm lớp 10 đứng đầu bảng xếp hạng, những chuyện này đã được lan truyền ra.

Đây không phải bí mật, Thẩm Diêm Tu là học sinh xuất sắc, hơn nữa tính tình tốt, chuyện đã qua 2, 3 năm, mọi người sẽ không cố ý nhắc đến những chuyện buồn này trước mặt anh.

Nhưng người theo đuổi cô gái này, vẻ ngoài lưu manh, lại tự cho mình là phi thường.

Thẩm Diêm Tu từ chối cô gái mà cậu ta thích, cậu ta liền như bị sỉ nhục ghê gớm, nhất quyết phải ra mặt cho cô gái.

Vào thời điểm quan trọng nhất của năm lớp 12, người này cố ý gây sự.

Lưu Hạo Thiên đã nghĩ rất rõ ràng, cậu ta thành tích kém, vốn là sống qua ngày, đại học chắc chắn không thi đỗ.

Nhưng Thẩm Diêm Tu thì khác, nếu Thẩm Diêm Tu đánh nhau với cậu ta, vậy là vi phạm nội quy nhà trường, nếu bị ghi lỗi, bị kỷ luật, sẽ ảnh hưởng đến tương lai.

Nếu Thẩm Diêm Tu không đánh nhau, chỉ cần cậu ta làm ầm lên như vậy, miệng lưỡi thế gian đáng sợ, cũng đủ để khiến Thẩm Diêm Tu ghê tởm trong mấy tháng trước kỳ thi đại học, ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.

Cậu ta dẫn theo 4 đàn em, chạy đến cửa lớp, ồn ào bắt mọi người gọi Thẩm Diêm Tu ra.

Lúc chào cờ buổi sáng, Lưu Hạo Thiên không ít lần bị giáo viên điểm danh phê bình, cậu ta ở trên bục chủ tịch, bản kiểm điểm cũng đã đọc 2 lần, ở trường cũng được coi là “nhân vật nổi tiếng”.

Không ai muốn dính dáng đến loại người như vậy, liền quay về phía lớp, gọi Thẩm Diêm Tu.

Chiều tối hôm đó, mưa đông lất phất không ngớt, không khí lạnh ùa về khiến nhiệt độ giảm đi không ít.

Bộ đồng phục đã giặt đến bạc màu của Thẩm Diêm Tu bị gió tốc lên, để lộ ra xương quai xanh thanh mảnh.

“Tìm tôi có việc gì?”

   

Đang là giờ tan học, trên hành lang học sinh rất đông, sự xuất hiện của mấy người này quá đột ngột.

Họ vừa xuất hiện, người vây xem liền đông lên.

Lưu Hạo Thiên cười cợt nói: “Cũng không có chuyện gì to tát, chỉ là thuần túy tò mò, một người từ nhỏ đã bị dây lưng da quất, dưới lớp vỏ ngoài giả vờ thanh cao cả ngày này, có phải cũng giống như cha nó, có khuynh hướng bạo lực không?”

Lời này gần như là ném một quả bom vào đám đông.

Thẩm Diêm Tu mím môi mỏng, mày nhíu thành hình chữ Xuyên.

Mấy đứa đàn em sau lưng Lưu Hạo Thiên, phụ họa kinh ngạc, “Woa, thật không nhìn ra!”

“Thứ mày không nhìn ra còn nhiều lắm!” Lưu Hạo Thiên cố ý quay về phía đám đông nói: “Lúc cậu ta học cấp 2, thường xuyên nợ tiền quỹ lớp và học phí, trên đường đi học về, nhặt chai nhựa mang về.”

“Thường xuyên không tắm, người vừa hôi vừa bẩn, hồi lớp 7, còn ăn trộm đồ…”

Khi Lục Kỳ Miên từ nhà vệ sinh trở về, thấy cửa lớp có không ít người đứng, cậu vừa đến gần, liền tình cờ nghe thấy những điều này.

Nhìn qua, không ngờ lại là Thẩm Diêm Tu!

Màng nhĩ cậu ù đi.

Thẩm Diêm Tu đứng ở cửa, đã là mùa đông, nhưng vì không có nhiều quần áo dày, anh vẫn mặc rất mỏng, bàn tay với cổ tay áo đồng phục đã giặt đến sờn mép, đã nắm lấy cổ áo của Lưu Hạo Thiên.

Anh như một pho tượng phẫn nộ bị tạt nước bẩn, từ góc nhìn của Lục Kỳ Miên, vừa hay có thể thấy gân xanh nổi lên trên thái dương của anh.

Cậu chưa từng thấy Thẩm Diêm Tu mất lý trí như vậy.

Lòng bàn chân Lục Kỳ Miên lạnh toát, nhưng khi đối phương tiếp tục nói những lời kích động, trong đám đông cậu rụt rè cất lời, “Cậu, cậu đừng nói nữa!”

Sau này, khi nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, Lục Kỳ Miên cũng không biết mình lấy đâu ra dũng khí.

Cậu xông qua đám đông, chạy đến trước mặt Thẩm Diêm Tu, nắm lấy cánh tay Thẩm Diêm Tu, bảo anh bình tĩnh.

“Thẩm Diêm Tu đừng tức giận! Đừng đánh nhau! Đừng vì loại người loại chuyện này mà ảnh hưởng đến bản thân!”

Lưu Hạo Thiên vì sự xuất hiện của Lục Kỳ Miên mà vô cùng tức giận, gầm lên với Lục Kỳ Miên, “Chui từ xó nào ra, cút con mẹ mày đi!”

   

Cơ thể Lục Kỳ Miên bất giác run lên, nhưng vẫn lớn tiếng nói với Lưu Hạo Thiên: “Tôi đã báo cho giáo viên rồi!”

“Hơn nữa cậu còn vu khống! Thẩm Diêm Tu không phải như cậu nói!”

Từ lúc Lục Kỳ Miên nắm lấy tay Thẩm Diêm Tu, lý trí đã dần dần quay trở lại, sau đó dần dần buông tay đang nắm chặt Lưu Hạo Thiên ra.

Còn Lục Kỳ Miên chẳng qua chỉ là kế hoãn binh, nói dối mà thôi.

Cậu hoàn toàn không đi tìm giáo viên.

Nhưng Thẩm Diêm Tu đã bình tĩnh lại, khiến kế hoạch của Lưu Hạo Thiên thất bại, cậu ta mặt mày tái mét, chuyển mũi dùi sang Lục Kỳ Miên, giơ nắm đấm lên định đấm vào mặt Lục Kỳ Miên.

Cơn đau trong tưởng tượng không đến, giữa không trung, Thẩm Diêm Tu đã nắm chặt cổ tay của đối phương.

Anh tuy gầy, nhưng bình thường làm thêm đều là việc nặng, vì vậy sức lực rất lớn, như kìm sắt, gần như muốn bóp nát xương của đối phương.

Quả thực có bạn học đã đi gọi giáo viên.

Đàn em của Lưu Hạo Thiên mắt tinh, trước khi giáo viên đến đã khuyên cậu ta đi.

Lưu Hạo Thiên tức giận trừng mắt nhìn Lục Kỳ Miên, ánh mắt cậu ta đáng sợ, Lục Kỳ Miên không nhịn được mà run lên.

Thẩm Diêm Tu di chuyển bước chân, che chắn cho Lục Kỳ Miên ở bên cạnh.

“Anh Hạo! Thầy cô đến rồi!!”

Lưu Hạo Thiên khạc một tiếng, chửi rủa rồi bỏ chạy.

Sắc mặt Lục Kỳ Miên trắng bệch, sau lưng cũng sợ đến toát mồ hôi lạnh.

“Vừa rồi không phải hung dữ lắm sao?”

Cậu nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Thẩm Diêm Tu, ngẩng đầu nhìn, Thẩm Diêm Tu đang nhìn mình.

Lông mày anh đã giãn ra, giọng điệu rất nhẹ, như lông vũ lướt qua trái tim Lục Kỳ Miên.

“Lục Kỳ Miên, cảm ơn.”

______________________________

   

Tác giả có lời muốn nói:

Có thêm một độc giả đáng yêu đã tạo siêu thoại trên Weibo cho cuốn sách 《Lại Gặp Ánh Trăng》, thật sự rất cảm ơn! Mọi người hãy vào follow nhé, sau này tôi cũng sẽ đăng một số đoạn ngắn trong siêu thoại.

Vốn dĩ hôm nay nghỉ ngơi, nhưng để cảm ơn tình yêu này, tôi đăng trước một chương, cảm ơn sự ủng hộ của mỗi con vợ độc giả, không có tình yêu của các bạn, thì không có tôi, cảm ơn các bạn

Bình Luận (0)
Comment