Tin nhắn Lục Kỳ Miên gửi đi, rất lâu vẫn không có hồi âm.
Ban đầu cậu tự an ủi mình là do chênh lệch múi giờ, nhưng đã qua mười mấy tiếng đồng hồ, Trâu Thành Nghị vẫn không hề hồi âm.
Khoảng thời gian chờ đợi vô cùng dằn vặt, Lục Kỳ Miên không thể kiểm soát được, cứ luôn suy nghĩ lung tung, cậu hết lần này đến lần khác nhấp vào xem vòng bạn bè của Trâu Thành Nghị, xác nhận đối phương chưa xóa mình.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Trong phòng bệnh chỉ có ánh sáng xanh nhàn nhạt từ máy theo dõi, Lục Kỳ Miên có hơi sụp đổ, từ lúc phát hiện mắc bệnh bạch cầu đến giờ, đây là lần đầu tiên cậu không chịu nổi, uất ức đến rơi nước mắt, bàn tay đang cắm kim lưu vô thức vò nhàu ga giường, cho đến khi co giật mới buông ra.
Lục Kỳ Miên vùi mặt vào chiếc gối đầy mùi nước khử trùng, nước mắt làm ướt đẫm khăn gối.
Giữa lúc sụp đổ và tuyệt vọng.
Điện thoại vang lên tiếng thông báo trong bóng tối.
Ánh sáng yếu ớt phá tan sự tĩnh lặng và bóng đêm, Lục Kỳ Miên vội vàng bò dậy, mặt cậu ướt sũng, tầm nhìn cũng có chút mơ hồ.
[Bận quá, không rảnh trả lời cậu.]
[Tôi vẫn đang giận đấy.]
[Lục Kỳ Miên, tôi sắp kết hôn rồi, cậu không về uống ly rượu mừng à?]
[Cậu về tham dự hôn lễ, tôi sẽ tha thứ cho cậu.]
[Không phải cậu hỏi tôi tin tức của Thẩm Diêm Tu sao? Cậu về là có thể nhìn thấy người ấy đấy.]
—— Về là có thể gặp được Thẩm Diêm Tu.
Lục Kỳ Miên giơ tay lau nước mắt, trong đầu cậu vang lên lời của bác sĩ ban ngày.
Thực ra tình hình của Lục Kỳ Miên không mấy lạc quan, tế bào gốc tạo máu trong kho không có mẫu nào tương thích với cậu, hiện tại chỉ có thể tiến hành điều trị bảo tồn.
Nhưng ghép tủy, đâu phải dễ dàng mà tìm được người tương thích như vậy.
Từ khi mắc bệnh đến nay, Lục Kỳ Miên đã thấy rất nhiều bệnh nhân bạch cầu, họ phải chịu đựng sự dày vò của bệnh tật, rụng hết tóc trong quá trình hóa trị, ăn không nuốt trôi, có những trường hợp chỉ có thể nằm trên giường bệnh chờ đợi thần chết giáng lâm.
Mấy năm nay Lục Kỳ Miên đi làm thêm, vẽ vời, số tiền tiết kiệm được cũng không nhiều lắm.
Cậu không chắc có đủ để chữa bệnh hay không.
Cậu thực sự rất sợ hãi, sợ tiền tiêu hết sạch, sợ bệnh không chữa khỏi, sợ mình cứ thế lặng lẽ chết ở nước ngoài.
Cậu càng sợ lần chia tay vội vã năm đó, chính là lần cuối cùng được gặp Thẩm Diêm Tu.
Lục Kỳ Miên cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nước mắt theo cằm nhỏ xuống màn hình.
[Không phải cậu hỏi tôi tin tức của Thẩm Diêm Tu sao? Cậu về là có thể nhìn thấy người ấy đấy.]
Về là có thể gặp được Thẩm Diêm Tu…
Cậu thầm niệm đi niệm lại trong lòng rất nhiều lần.
Ý nghĩ này, giống như một hòn đá khổng lồ được ném vào mặt hồ tĩnh lặng không một gợn sóng, tạo ra những gợn sóng mãi không tan.
Lục Kỳ Miên nghĩ, nếu bệnh không chữa được, trước khi qua đời, cậu muốn gặp lại Thẩm Diêm Tu một lần, cậu muốn vì chuyện năm đó mà nói với anh một lời xin lỗi.
Thẩm Diêm Tu không tha thứ cũng không sao.
Dù chỉ là nhìn Thẩm Diêm Tu từ xa một cái cũng được.
Ngày thứ hai sau khi đưa ra quyết định này, Lục Kỳ Miên đã đồng ý với Trâu Thành Nghị, nói rằng mình sẽ về nước tham dự hôn lễ của cậu ta.
Bác sĩ điều trị của cậu không đề nghị Lục Kỳ Miên xuất viện.
Hôn lễ diễn ra sau 1 tuần nữa, trong khoảng thời gian này, Lục Kỳ Miên đã tiến hành hóa trị lần đầu tiên.
Sau khi hóa trị, da dẻ cậu trắng bệch gần như trong suốt, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình mặc trên người trống không.
Cơn đau xương và đau bụng dữ dội khiến cậu không hề muốn ăn, cơ thể cũng nhanh chóng héo hon, cậu ở trong nhà vệ sinh nôn khan không ngừng, gần như nôn ra cả dịch vị.
Cậu toàn thân đau nhức, mệt mỏi, chóng mặt, dù mệt nhưng lại khó đi vào giấc ngủ.
Thấy thời gian hôn lễ ngày càng đến gần, Lục Kỳ Miên khăng khăng đòi xuất viện.
Mang theo thuốc bác sĩ kê cho, cậu đặt vé máy bay về nước, đồng thời để lại một lá thư trong căn hộ cho Đàm Tinh Nguyệt.
Lục Kỳ Miên vận may không tệ, sau lần hóa trị đầu tiên, tác dụng phụ kéo dài không lâu, cũng không quá nghiêm trọng.
Huyết đồ của cậu dần dần hồi phục, hồng cầu và tiểu cầu bắt đầu tăng trở lại.
Chuyến bay dài mười mấy tiếng đồng hồ, khiến hệ miễn dịch vốn đã rất kém của cậu bây giờ, vẫn bị sốt cao một lần trên máy bay.
Lúc xuống máy bay sốt đến mơ mơ màng màng.
Ra nước ngoài 6 năm, một lần nữa đặt chân lên mảnh đất quê hương, niềm vui sướng khiến cậu cảm thấy không chân thực.
Cậu ở nước ngoài nhiều năm, đến trong mơ cũng muốn về nước.
Hôn lễ của Trâu Thành Nghị là vào ngày kia, Lục Kỳ Miên đặt một khách sạn rất gần sảnh tiệc cưới của cậu ta.
Sau lần hóa trị đầu tiên, hiệu quả không thể thấy ngay lập tức, mấy ngày nay trạng thái của Lục Kỳ Miên có lúc còn tệ hơn cả trước khi hóa trị, chuyến bay dài đã tiêu hao quá nhiều thể lực, lúc này cậu đến người cũng mơ hồ.
Trâu Thành Nghị biết thời gian cậu hạ cánh, liền gửi tin nhắn, bảo Lục Kỳ Miên cùng đi ăn cơm.
Lục Kỳ Miên quá khó chịu, liền tìm một cái cớ, nói rằng mình cần nghỉ ngơi để điều chỉnh lại múi giờ, rồi đến khách sạn.
Cậu ăn uống rất kém, bữa ăn khách sạn đưa tới cũng không ăn được mấy miếng, liền nôn ra một lần, sau khi uống thuốc, cậu mơ màng nằm trên giường.
Trong đầu óc hỗn độn, vẫn luôn nghĩ về Thẩm Diêm Tu.
Đã 6 năm trôi qua, Thẩm Diêm Tu bây giờ thế nào? Một người có năng lực như anh, dù làm gì cũng sẽ thành công, đi đến đâu cũng là sự tồn tại được vạn người chú ý nhỉ…
Lục Kỳ Miên bất giác nhắm mắt lại.
Do tác dụng của thuốc, cậu không ngờ giấc ngủ này lại ngủ rất lâu.
Khi tỉnh dậy, thể lực đã hồi phục không ít, cơn sốt cao cũng đã chuyển thành sốt nhẹ.
Bác sĩ điều trị của cậu không đồng tình với quyết định xuất viện của Lục Kỳ Miên, ông rất có trách nhiệm với bệnh nhân, dặn dò Lục Kỳ Miên sau khi về nước cũng không được từ bỏ điều trị.
Ông thậm chí còn gửi cho Lục Kỳ Miên tên của một bệnh viện ở tỉnh H có rất nhiều ca điều trị thành công bệnh bạch cầu cấp tính.
Lục Kỳ Miên cảm ơn ông, đồng thời nói rằng mình chỉ về nước tham dự hôn lễ của bạn thân, nếu không có gì bất ngờ thì mấy ngày nữa sẽ quay lại.
Trở về quê hương, Lục Kỳ Miên rất muốn ra ngoài đi dạo, nhưng thật không may, mùa hè nhiều mưa, bầu trời vừa mới quang đãng, đột nhiên bắt đầu đổ mưa.
Lục Kỳ Miên ở trong khách sạn cả một ngày.
Trâu Thành Nghị có lẽ sợ Lục Kỳ Miên lừa mình, liền bóng gió dò hỏi xem Lục Kỳ Miên có thật sự đã về nước hay không.
Cho đến khi Lục Kỳ Miên gửi một định vị của khách sạn, cậu ta mới thôi, hỏi lấp lửng xem Lục Kỳ Miên có muốn đến giúp mình trang trí phòng tân hôn không, còn nói mấy người bạn học cũ đều đang ở đó.
Lục Kỳ Miên có hơi động lòng hỏi: [Thẩm Diêm Tu có ở đó không?!]
Trâu Thành Nghị gửi một biểu cảm kinh hãi, nói: [Trời ạ! Kỳ Miên, cậu cũng coi trọng tôi quá rồi đấy, cậu có biết Thẩm Diêm Tu bây giờ lợi hại thế nào không?! Tôi thân phận gì, mà cũng xứng để cậu ấy đến trang trí phòng tân hôn cho tôi sao?!]
Lục Kỳ Miên khựng lại, cảm thấy nghi hoặc, gửi một dấu chấm hỏi.
[Ở nước ngoài không nhận được tin tức trong nước à? Hay là cậu không lên mạng?]
[Tôi không hay xem điện thoại lắm…]
Trâu Thành Nghị có lẽ rất bận, lần này cậu ta không gõ chữ, mà gửi một tin nhắn thoại, có thể nghe thấy bối cảnh có chút ồn ào.
“Cậu đây là ra nước ngoài hay là biến thành người rừng vậy?! Thôi thôi, cậu có thể tìm kiếm tin tức mảng kinh tế của tỉnh mình, tìm tên của Thẩm Diêm Tu, là có thể biết tất cả.”
Nghe xong tin nhắn thoại, Lục Kỳ Miên liền làm theo.
《Hổ phụ vô khuyển tử! Trạng nguyên kỳ thi đại học Thẩm Diêm Tu lại chính là con trai duy nhất bị bắt cóc của phú hào Lâm Ung Đình!》
《Kết quả giám định ADN được công bố, Lâm Ung Đình rơi lệ tại hiện trường!》
《Thẩm Diêm Tu tốt nghiệp kế vị, cho biết tương lai sẽ ra nước ngoài tu nghiệp!》
…
Lướt xem hết dòng này đến dòng khác, cả người Lục Kỳ Miên đều ngây dại.
Thẩm Diêm Tu? Con trai duy nhất của phú hào?
Khi cậu và Thẩm Diêm Tu quen biết và yêu nhau, gia cảnh của Thẩm Diêm Tu rất không tốt, sau khi anh sinh ra không lâu, mẹ anh vì tai nạn xe hơi mà bị liệt giường, tinh thần bị đả kích nặng nề, trở nên điên điên khùng khùng, đã qua đời khi Thẩm Diêm Tu còn học tiểu học.
Cha anh vẫn luôn là người bên lề xã hội, nghiện rượu thành tính, chưa bao giờ quan tâm đến Thẩm Diêm Tu, thường xuyên đánh mắng Thẩm Diêm Tu sau khi say rượu.
Ông ta sớm đã không muốn cho Thẩm Diêm Tu đi học nữa, bắt anh làm lao động trẻ em kiếm tiền, nhưng vì anh tuổi còn quá nhỏ, nhà nước quản lý mảng này rất nghiêm ngặt, không có nơi nào dám nhận, Thẩm Diêm Tu cứ như vậy đi học cho đến hết cấp 2.
Cha anh đã nói, đợi anh tốt nghiệp cấp 2, sẽ nghỉ học đi làm.
Nhưng Thẩm Diêm Tu rất có chí khí, thành tích của anh xuất sắc, không ít trường cấp 3 tranh nhau muốn có anh, miễn học phí và các khoản phí khác…
Cha anh vẫn không chịu, Thẩm Diêm Tu cũng đã chấp nhận số phận.
Nhưng kỳ nghỉ hè năm đó, cha anh vì nghiện rượu, uống đến chết.
Thẩm Diêm Tu lúc này mới được tiếp tục đi học.
Tính cách Thẩm Diêm Tu kiên cường, những chuyện cũ này, là do Thẩm Diêm Tu chủ động kể trước khi Lục Kỳ Miên và anh yêu nhau.
Lúc đó họ vừa tròn 18 tuổi, là Lục Kỳ Miên tỏ tình trước.
Thẩm Diêm Tu không ngừng nhắc nhở cậu, “Em nghĩ kỹ chưa?”
“Bây giờ anh không có gì cả, nuôi sống bản thân còn khó khăn, em thật sự không chê anh sao?”
Anh đã nói rất nhiều điều bất lợi, câu nào câu nấy đều bảo Lục Kỳ Miên bình tĩnh lại, phải suy nghĩ cho thật kỹ.
Nhưng anh rất nhanh đã nói: “Đại học anh sẽ làm gia sư, cũng sẽ bán hàng rong, học bổng anh cũng sẽ lấy, em nghĩ cho kỹ…”
Lục Kỳ Miên chưa bao giờ chê Thẩm Diêm Tu nghèo, vì cậu cũng chẳng khá hơn là bao.
Đàm Tinh Nguyệt không có công việc ổn định, nguồn thu nhập của bà, hoàn toàn dựa vào khuôn mặt vẫn còn được coi là xinh đẹp đó, đổi hết bạn trai này đến bạn trai khác, dựa vào tiền người khác cho để duy trì cuộc sống.
Bà thường xuyên đổi đàn ông, thường xuyên đổi chỗ ở, Lục Kỳ Miên cho đến tận cấp 3 vẫn phải chuyển trường.
Lúc đó toàn bộ tâm trí của bà đều đặt lên người ông Tây ở nước M kia, mười ngày nửa tháng cũng không về nhà, bà như thể đã quên mất sự tồn tại của Lục Kỳ Miên.
Vào lúc Lục Kỳ Miên không có cơm ăn, không có nhà để về, lúc túng quẫn nhất, chính là Thẩm Diêm Tu đã ra tay giúp đỡ.
Trong căn nhà thuê ẩm ướt, lạnh lẽo và cũ nát, Lục Kỳ Miên lạnh đến mức tay chân gần như mất cảm giác, Thẩm Diêm Tu đã dậy đun cho cậu một ấm nước nóng, pha nhiệt độ vừa phải vào trong chậu, bưng tới cho cậu ngâm tay ngâm chân.
6 năm đã trôi qua, rất nhiều chi tiết Lục Kỳ Miên đã không còn nhớ rõ nữa.
Cậu chỉ nhớ đêm đó tuyết rơi, cậu nằm bên cạnh Thẩm Diêm Tu lẩm bẩm rằng lạnh quá, không biết Thẩm Diêm Tu là thương cậu, hay là bị cậu làm cho phiền lòng, anh nắm lấy tay Lục Kỳ Miên, đồng thờ dùng cẳng chân kẹp lấy chân của Lục Kỳ Miên.
Anh ban ngày đi học, buổi tối đi làm thêm, giữa lúc thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, anh đã ôm cục băng Lục Kỳ Miên này vào lòng, mệt đến mức mắt cũng nhắm lại, vẫn dịu dàng nói: “Ngủ nhanh đi.”
“Ngày mai mời em uống một ly trà sữa vừa nóng vừa ngọt.”
Giọng anh trầm khàn, vòng tay ôm lấy Lục Kỳ Miên vừa mạnh mẽ vừa ấm áp.
Cửa sổ cũ kỹ của căn nhà thuê bị gió lạnh thổi kêu kẽo kẹt, nhưng đêm đó Lục Kỳ Miên đã ngủ rất ngon.
Cậu gối đầu trong lòng Thẩm Diêm Tu, quên đi cay đắng, cũng không cảm nhận được cái lạnh giá.
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Các con vợ đợi lâu rồi!
Xin nhắc lại lần nữa, tính cách công thụ không hoàn hảo, nhưng đều siêu yêu nhau, công giai đoạn đầu tính tình không tốt, thụ vì bị bệnh, sức khỏe rất kém, cả thể chất lẫn tinh thần đều bị ảnh hưởng, trong phần giới thiệu đã ghi công ngoài cứng trong mềm, thụ bệnh tật yếu ớt, chú ý né mìn, chấp nhận thảo luận, không chấp nhận công kích.
Không phải sinh viên y khoa, chi tiết y học trong truyện xin đừng quá xét nét, đừng mắng tôi viết sai, có những cái là tôi bịa ra, có những cái lấy từ trên mạng…
Văn phong của tác giả có hạn, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.