Ngày cưới, trời tạnh sau cơn mưa.
Mặt trời vừa ló dạng, nhiệt độ của thành phố H lập tức tăng lên không ít.
Thời tiết nóng nực, tiếng ve kêu nôn nao.
Lục Kỳ Miên mặc một chiếc áo chống nắng màu xám nhạt, tay dài quần dài che đi những vết bầm tím trên cánh tay sau hóa trị.
Cậu đặc biệt đến ngân hàng đổi tiền mặt, mừng cho Trâu Thành Nghị một phong bì rất dày.
Người xưa có câu, người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái, quả là có chút đạo lý.
Lục Kỳ Miên vừa nghĩ đến hôm nay có thể nhìn thấy Thẩm Diêm Tu, vừa căng thẳng vừa vui vẻ.
Trạng thái tinh thần của cậu tốt hơn không ít, trên đường bắt taxi đến nơi tổ chức hôn lễ, gió đêm thổi vào mặt, có một cảm giác thư thái chưa từng có.
6 năm trôi qua, Trâu Thành Nghị đã mập hơn trước một chút, cậu mặc vest, tóc vuốt keo, bên cạnh là cô dâu xinh đẹp, đang đứng cạnh tấm ảnh cưới để chào đón khách.
Nhìn rõ người đang bước vào, cậu ta có hơi không dám nhận, ưỡn cái bụng phệ ra chào đón, “Lục Kỳ Miên?!”
“Là tôi.” Lục Kỳ Miên mỉm cười nhìn cậu, chân thành chúc phúc: “Bạn cùng bàn, tân hôn vui vẻ.”
Cậu ta một tay khoác lấy vai Lục Kỳ Miên, “Tôi suýt nữa thì không nhận ra cậu! Sao cậu gầy như tờ giấy thế này? Cơm Tây thật sự khó ăn đến vậy sao?! Hay là mấy người làm nghệ thuật các cậu đều không ăn cơm?!”
Lực của cậu ta rất mạnh, bị bất ngờ một cái, Lục Kỳ Miên có chút khó thích ứng, chỉ cảm thấy những lỗ kim còn lại sau hóa trị đều âm ỉ đau.
Lục Kỳ Miên nén đau, vẫn giữ nụ cười.
“Đồ ăn bên đó đúng là không bằng trong nước.” Lục Kỳ Miên cười đáp, rồi lại nói nhỏ: “Cậu không giới thiệu một chút sao?”
Trâu Thành Nghị buông cậu ra, vội vàng quay lại bên cạnh cô dâu, “Đây là vợ tôi, Vũ Đình, cô ấy là mối tình đầu của tôi, học cùng trường đại học với tôi.”
24 tuổi, vừa tốt nghiệp đại học được 1, 2 năm.
Trâu Thành Nghị được xem là bước vào hôn nhân khá sớm.
Lục Kỳ Miên mỉm cười chào cô, “Chào cậu, tôi tên Lục Kỳ Miên.”
Phù rể phù dâu bên cạnh tiến lên, đưa thuốc lá và kẹo cưới, Lục Kỳ Miên không hút thuốc, cậu lấy 2 viên kẹo, Trâu Thành Nghị nói thêm: “Kỳ Miên, hôm nay đông người, không thể chu đáo được, lát nữa cậu vào trong, 2 bàn của bạn học cấp 3 chúng ta, cậu chọn một bàn mà ngồi nhé.”
Lục Kỳ Miên nghe xong im lặng một lúc, “Thẩm Diêm Tu đến chưa? Lát nữa anh ấy… cũng sẽ ngồi ở đó sao?”
“Chắc chắn rồi.” Trâu Thành Nghị nói: “Bạn học cấp 3 chúng ta, đương nhiên là phải ngồi cùng nhau chứ.”
Lục Kỳ Miên “Ừm” một tiếng, khi cậu bước vào sảnh tiệc, 2 bàn của bạn học cấp 3 đã có vài người ngồi lác đác.
Lục Kỳ Miên đi được nửa đường thì do dự, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi cậu đã suy nghĩ rất nhiều.
Đột ngột về nước đã tiêu hao hết tất cả dũng khí của cậu.
Trước khi về, Lục Kỳ Miên không chỉ muốn gặp Thẩm Diêm Tu một lần, mà còn muốn xin lỗi anh về chuyện năm đó.
Cậu không cầu xin sự tha thứ của Thẩm Diêm Tu, đã 6 năm trôi qua, những người gặp gỡ đã thay đổi hết lớp này đến lớp khác.
Thẩm Diêm Tu không tha thứ cho mình, Lục Kỳ Miên sẽ rất buồn.
Thẩm Diêm Tu nói một câu tha thứ nhẹ bẫng, thì đã sao?
Họ đã dùng cách chia tay tồi tệ nhất, ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa…
Lục Kỳ Miên lùi bước.
Cuối cùng cậu tìm một chỗ trống trong mấy bàn của họ hàng nhà gái để ngồi xuống, có chút khoảng cách, nhưng có thể nhìn rõ 2 bàn của bạn học cấp 3.
Lục Kỳ Miên vẫn luôn rất căng thẳng, mấy dì ngồi xung quanh hỏi cậu là con nhà ai, tiếp hỏi cậu bao nhiêu tuổi, còn khen Lục Kỳ Miên trông rất đẹp, chỉ là hơi gầy quá, thấy sắc mặt cậu trắng bệch, khí huyết không được tốt lắm.
Lục Kỳ Miên lắng nghe, nhưng sự chú ý chỉ đặt ở 2 bàn của bạn học cấp 3 kia.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mắt thấy nghi thức hôn lễ sắp bắt đầu, cậu vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Diêm Tu.
Cho đến khi ánh đèn trong sảnh tiệc thay đổi, nghi thức hôn lễ bước vào 10 phút đếm ngược cuối cùng, Thẩm Diêm Tu cuối cùng cũng xuất hiện.
Hơn 2k ngày đêm trôi qua, Lục Kỳ Miên vẫn có thể nhận ra anh trong đám đông ngay khoảnh khắc Thẩm Diêm Tu xuất hiện.
Mấy năm trôi qua, vẻ sinh viên trên người Thẩm Diêm Tu đã hoàn toàn phai nhạt, đường nét ngũ quan so với trước đây càng rõ ràng lập thể hơn, dung mạo anh tuấn mang theo vài phần sắc bén người lạ chớ đến gần.
Anh giống như một ngôi sao được vạn người chú ý, mặc dù lúc vào rất khiêm tốn, nhưng vẫn thu hút không ít sự chú ý.
Bạn học ở 2 bàn thậm chí có không ít người đứng dậy chào đón, tiếng gọi lớp trưởng Thẩm Diêm Tu thậm chí còn truyền đến tai Lục Kỳ Miên cách đó mấy bàn.
Thẩm Diêm Tu không có biểu cảm gì nhiều, nhưng rất dễ gần, có không ít người nói chuyện với anh, Thẩm Diêm Tu đều lịch sự đáp lại.
Cho đến khi ngồi xuống, Lục Kỳ Miên mới phát hiện, sau lưng anh còn có một mỹ nữ tóc dài với khuôn mặt tinh xảo.
Thẩm Diêm Tu ga lăng kéo ghế cho đối phương, đợi cô gái ngồi xuống, anh mới chọn vị trí bên cạnh.
Mọi người xung quanh rõ ràng là đang trêu chọc, Thẩm Diêm Tu mặc áo sơ mi trắng, hai chiếc cúc trên cùng để mở, trên cổ tay lộ ra đeo một chiếc đồng hồ đắt giá, khí chất nội liễm khiêm tốn, nhưng vẫn không mất đi vẻ cao quý.
Anh ngồi xuống không lâu, đèn trong khách sạn liền tối đi, tiếng nhạc dần dần vang lên, nghi thức hôn lễ bắt đầu.
Lời phát biểu cảm động của cô dâu chú rể, Lục Kỳ Miên không nghe lọt tai, thân tâm cậu tê dại, ngay cả hơi thở cũng mang theo vị đắng chát, sự chú ý của cậu vẫn luôn đặt trên người Thẩm Diêm Tu, giữa tiếng nhạc và tiếng vỗ tay, cô bạn gái đi cùng nói chuyện với Thẩm Diêm Tu, Thẩm Diêm Tu nghe không rõ lắm, liền nghiêng đầu lại gần.
Lớn lên trong môi trường bị kìm nén và thiếu tình thương, Thẩm Diêm Tu chưa bao giờ là người có tính cách dễ gần.
Điểm này Lục Kỳ Miên rõ hơn ai hết.
Thẩm Diêm Tu đưa bạn gái đi cùng tham dự hôn lễ, tự tay giúp người ta kéo ghế, cử chỉ khi nói chuyện, chỗ nào cũng toát lên mối quan hệ không tầm thường giữa 2 người.
Là… bạn gái của Thẩm Diêm Tu sao?!
Lục Kỳ Miên chỉ nghĩ đến thôi liền thu lại ánh mắt, ngay cả quan sát trong âm thầm cũng không dám.
Cậu cúi đầu, người dì ngồi bên cạnh thấy cậu lơ đãng, liền tỏ ra khá thân quen nói: “Trai đẹp, sao cháu không ăn? Kén ăn là không được đâu nhé.”
Lục Kỳ Miên không trả lời, chỉ cảm thấy mắt cay xè khó chịu.
Cậu đã ở nước ngoài 6 năm, lúc mới đến, khẩu ngữ không tốt, nơi đất khách quê người, trong một môi trường hoàn toàn xa lạ, cậu phải đi làm thêm, phải đi học, một mình đối mặt với quá nhiều chuyện.
Cậu tưởng rằng mình đã rất giỏi chịu đựng, tưởng rằng cuộc sống tồi tệ của mình đã mục nát đến không thể nát hơn được nữa, lúc về nước đã chuẩn bị sẵn tâm lý lòng như nước lặng.
Nhưng đối mặt với Thẩm Diêm Tu, sự chuẩn bị tâm lý từ trước đều bị lật đổ.
Lục Kỳ Miên thất thần ngồi đây, cậu không có dũng khí nhìn Thẩm Diêm Tu nữa, nghi thức hôn lễ vừa kết thúc là cậu đã muốn chạy, đang định đi, liền thấy Trâu Thành Nghị và cô dâu bắt đầu đi mời rượu.
Lục Kỳ Miên như ngồi trên đống lửa.
Trước khi Thẩm Diêm Tu và cô bạn gái cùng đến, Lục Kỳ Miên còn thầm mừng vì mình đã tìm được một vị trí tốt, có thể thu hết hai bàn của bạn học cấp 3 vào trong tầm mắt, dù Thẩm Diêm Tu ngồi đâu, Lục Kỳ Miên cũng có thể nhìn thấy.
Bây giờ cậu vừa ngẩng đầu lên, trong lòng liền đau như kim châm.
Dòng suy nghĩ của cậu trôi về 6 năm trước, những hình ảnh Thẩm Diêm Tu đối tốt với cậu, không ngừng lóe lên trong đầu, giống như đang chiếu phim.
Thẩm Diêm Tu là người tốt nhất thế giới.
Sau khi anh đã xác định một người, sẽ không bao giờ keo kiệt, vào năm lớp 12 với nhiệm vụ học tập nặng nề, anh có thể ban ngày đi học, buổi tối sau khi tan học liền đạp xe đưa Lục Kỳ Miên về nhà, rồi mới đi làm thêm.
Sau khi về nhà vào lúc rạng sáng, sẽ nhắn tin báo cho Lục Kỳ Miên, nói rằng mình đã về đến nhà.
Lục Kỳ Miên có lúc không ngủ được, trong tình trạng mệt mỏi như vậy, Thẩm Diêm Tu vẫn sẽ gọi điện thoại đến, trước tiên an ủi cảm xúc của Lục Kỳ Miên, sau đó hỏi bài vở của cậu, nếu Lục Kỳ Miên nói mình có bài không biết làm, Thẩm Diêm Tu có lúc sẽ dạy cậu qua điện thoại, có lúc sẽ bảo cậu để đó, đợi ngày mai dạy sau.
Mỗi ngày anh đều rất mệt, học tập và làm thêm với cường độ cao, mỗi ngày thời gian ngủ chỉ có 5 tiếng, từ sau khi xác nhận quan hệ với Lục Kỳ Miên, anh sẽ đạp chiếc xe đạp cũ, bất kể mưa gió đưa đón Lục Kỳ Miên đi học.
Anh chưa bao giờ kêu mệt, Lục Kỳ Miên rất thương anh, đã nói rất nhiều lần rằng mình có thể tự đi học một mình.
Thẩm Diêm Tu nghe xong chỉ cười cười, “Anh muốn dành nhiều thời gian hơn để ở bên em.”
Những cặp đôi yêu sớm khác trong trường, không có bạn trai của ai có thể sánh bằng Thẩm Diêm Tu.
Anh túng thiếu như vậy, một buổi tối làm thêm cũng chỉ kiếm được 50 đồng, nhưng mỗi ngày anh đều mua bữa sáng cho Lục Kỳ Miên, mua sữa mua hoa quả mua đồ ăn vặt.
Anh sẽ không quên bất kỳ ngày kỷ niệm nào và những ngày lễ đáng để chúc mừng. Vào ngày sinh nhật của Lục Kỳ Miên, anh sẽ đến hội chợ truyện tranh xếp hàng từ sớm, mua tập tranh của tác giả truyện tranh mà cậu thích, đồng thời xếp hàng rất lâu để chờ ký tên.
Vào dịp giao thừa, vào dịp Tết, vào ngày lễ tình nhân, anh đều sẽ chuẩn bị quà cho Lục Kỳ Miên từ trước.
Cuộc sống của anh túng thiếu, nhưng đối với Lục Kỳ Miên lại không hề keo kiệt.
Anh đã từng tự miệng nói, chịu khổ thêm một chút cũng không sao, anh hy vọng Lục Kỳ Miên có thể vui vẻ.
Thẩm Diêm Tu chính là như vậy…
Thẩm Diêm Tu là người tốt nhất…
Người bạn gái đi cùng anh có dung mạo kiều diễm, khí chất xuất chúng, mỗi cử chỉ hành động đều toát lên vẻ tao nhã và dịu dàng. Họ đứng cùng nhau, trai tài gái sắc, khiến ai nấy đều phải ngưỡng mộ.
Trâu Thành Nghị mời rượu bàn chính xong, liền đi thẳng đến bàn của bạn học cấp 3, giọng cậu ta vẫn to như hồi cấp 3.
Gò má cậu ta có hơi ửng hồng, giơ ly rượu lên nhìn quanh, “Lục Kỳ Miên đâu? Sao cậu ấy không ngồi đây?”
Lục Kỳ Miên chính tai nghe thấy cậu ta nhắc đến tên mình, Thẩm Diêm Tu đang nghiêng người, cậu không nhìn rõ vẻ mặt của đối phương, nhưng từ tư thế đứng rõ ràng cứng đờ của đối phương, có thể thấy được sự kinh ngạc của anh.
Lục Kỳ Miên sợ đến mức trực tiếp đứng dậy khỏi ghế.
Lục Kỳ Miên là một kẻ nhát gan.
Từ lúc nhìn thấy Thẩm Diêm Tu đưa cô bạn gái xinh đẹp cùng đến, lòng cậu đã như tro tàn.
Lúc này nghe thấy Trâu Thành Nghị nhắc đến tên mình, càng như muốn bỏ chạy, bước chân loạng choạng, muốn thoát khỏi hiện trường.
Kết quả đúng là đã nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, người ta một khi đã xui xẻo, không chỉ phát hiện ra bệnh bạch cầu, mà thật sự là mọi việc đều không thuận lợi!
Cậu không cẩn thận va phải nhân viên phục vụ vẫn đang bưng đồ ăn lên, cả chiếc khay trong tay đối phương rơi xuống đất, tiếng loảng xoảng vang lên khắp sàn.
Món ăn nóng có chỗ văng lên quần áo của Lục Kỳ Miên, có chỗ văng lên mu bàn tay, nóng đến mức trước mắt cậu tối sầm lại, bước chân cũng không vững, lúc ngã xuống đất, chân cũng bị trẹo một cái.
Lục Kỳ Miên đau đến nổ đom đóm mắt, cậu cố gắng đứng dậy, nhưng chỉ cần cử động một chút, mắt cá chân liền truyền đến cơn đau thấu tim.
Gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm sao có thể không bị phát hiện.
Giữa đống canh nước và mảnh vỡ của đĩa, Lục Kỳ Miên đau đến hít một hơi khí lạnh, bên tai cậu vang lên tiếng của Trâu Thành Nghị ngày càng gần, “Kỳ Miên? Cậu không sao chứ?!”
Đèn chùm pha lê trên mái vòm của sảnh tiệc, ánh sáng chói lòa khiến cậu càng thêm bối rối.
Có người đi đến trước mặt Lục Kỳ Miên, thân hình cao lớn của anh che đi một chút ánh sáng, Lục Kỳ Miên sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu.
Trong ánh ngược sáng, Thẩm Diêm Tu từ trên cao nhìn xuống, giọng nói lạnh lùng, “Lục Kỳ Miên, mấy năm không gặp, tôi còn tưởng cậu chết ở nước ngoài rồi chứ.”
________________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Các con vợ, đợi lâu rồi! Cảm ơn mọi người đã donate, bình luận, và cả sao biển nữa