Lại Gặp Ánh Trăng – Thất Nguyệt Thanh Phong

Chương 64

Chắc là vì hai con thú nhồi bông này do chính tay Thẩm Diêm Tu lựa chọn, hoặc có lẽ là vì ở trong khoang vô trùng lạnh lẽo, Lục Kỳ Miên đã quá lâu không được cảm nhận hơi ấm từ những vật bên ngoài.

Cặp đôi thú bông này tựa như một tia nắng ấm áp, đã thu hút ánh nhìn vốn ảm đạm của Lục Kỳ Miên, cũng lặng lẽ xoa dịu đi cảm xúc bất an trong lòng cậu.

Lục Kỳ Miên thậm chí còn đặt tên cho hai con mèo bông và chó bông này, mèo con tên là “Huy Huy” vì nó là một chú mèo con màu xám tro – vốn dĩ cậu định đặt là “Xám Xám”, nhưng khi nhìn bầu trời u ám ngoài cửa sổ, cuối cùng Lục Kỳ Miên đã chọn một cái tên tươi sáng hơn.

Chó con tên là “Ánh Dương” vì những cơn mưa thu triền miên đã làm cho cửa kính của khoang vô trùng mờ đi mấy ngày liền.

Trong khoang vô trùng chật hẹp, Lục Kỳ Miên dùng bàn tay đang cắm kim truyền, cẩn thận lựa chọn vị trí cho chúng.

Cậu vô cùng nghiêm ngặt phân chia “khu vực an toàn”, nơi chúng được đặt tuyệt đối không cho phép xuất hiện bất kỳ dụng cụ y tế lạnh lẽo nào.

Sau khi đặt tên, Lục Kỳ Miên thỉnh thoảng sẽ nói với Thẩm Diêm Tu:

“Huy Huy là một chú mèo ngầu phải không anh? Cảm giác tính cách nó hơi lạnh lùng.”

“Ánh Dương cười lên trông đáng yêu quá, em cảm thấy nó rất thích cái tên này.”

“Chúng nó có khi nào… cảm thấy ở trong lồng cùng em rất nhàm chán không anh?”

Những lời nói ngây ngô mang theo chút hơi thở yếu ớt, nhưng không thể che giấu được niềm vui sướng bên trong.

Những cuộc đối thoại trẻ con như vậy không hiếm gặp trong khoang vô trùng.

Có rất nhiều bệnh nhân thậm chí còn đặt tên cho máy bơm truyền dịch, máy theo dõi và nói chuyện với chúng.

Đây là cơ chế phòng vệ tâm lý đặc biệt của bệnh nhân, là đóa hoa mà tâm hồn con người nở rộ trong sự cô đơn cùng cực.

Thẩm Diêm Tu không hề thấy phiền, anh luôn kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi, giọng nói dịu dàng như đang dỗ dành một đứa trẻ.

Vào ngày thứ 38 Lục Kỳ Miên vào khoang vô trùng, ngày thứ 22 sau khi cấy ghép tủy, cậu cuối cùng cũng vượt qua được giai đoạn suy tủy thứ hai, bước vào giai đoạn thứ ba chờ đợi tủy sống lại.

Những triệu chứng hành hạ người dần giảm bớt, cậu phát hiện ra mình vậy mà có hơi thèm ăn với món ăn dạng lỏng mà y tá mang đến.

Cô y tá vui mừng báo cho cậu biết, “Hôm nay huyết đồ lại tăng rồi.”

Lục Kỳ Miên chỉ ngẩn ngơ nhìn vào màn hình điện thoại – Thẩm Diêm Tu một lần nữa vì nghe điện thoại mà vội vàng ngắt cuộc gọi video.

Trên màn hình phản chiếu khuôn mặt trắng bệch của Lục Kỳ Miên, cậu có thể cảm nhận được điện thoại của Thẩm Diêm Tu hai ngày nay rõ ràng đã nhiều hơn.

“Xin lỗi, vừa rồi chúng ta nói đến đâu nhỉ?” Thẩm Diêm Tu gọi lại video, trong ống kính anh gượng gạo nở một nụ cười, nhưng quầng thâm dưới mắt đã tố cáo sự mệt mỏi của anh.

   

Lục Kỳ Miên cụp mắt xuống, bàn tay cầm thìa cũng không động đậy, “Anh có phải… đang giấu em chuyện gì không?”

Giọng Lục Kỳ Miên rất nhẹ, nhưng mang theo sự nhạy bén không cho phép né tránh.

Tình trạng của Lục Kỳ Miên vừa mới khá hơn, Thẩm Diêm Tu đã nhận được điện thoại từ trong nước, dự án chính phủ lớn nhất của nhà họ Lâm hiện đã cận kề.

Dự án này do chính tay Thẩm Diêm Tu phụ trách, anh bắt buộc phải có mặt.

Thực ra mấy ngày trước, Lâm Ung Đình đã gọi điện thoại.

“Ba hiểu hoàn cảnh của con, nhưng dự án này liên quan quá rộng, quan hệ trọng đại…”

Thẩm Diêm Tu nào đâu không hiểu?

Chỉ là tình hình của Lục Kỳ Miên rất không tốt.

Thẩm Diêm Tu đến ngủ cũng không dám, chỉ sợ Lục Kỳ Miên gặp phải phản ứng thải ghép nghiêm trọng.

Anh rơi vào thế khó xử, liền cứ thế giấu giếm, thời gian như những hạt cát mịn rơi xuống từng chút trong đồng hồ cát, mỗi một hạt đều đang thúc giục anh đưa ra lựa chọn.

Một bên là người thân yêu nhất đã tìm lại được.

Một bên là người yêu thương đang ngàn cân treo sợi tóc.

Thẩm Diêm Tu không yên tâm về Lục Kỳ Miên, nên vẫn luôn giấu nhẹm chuyện này.

Thấy thời gian ngày càng đến gần, điện thoại từ công việc gọi tới cũng ngày một nhiều.

Dưới sự tra hỏi của Lục Kỳ Miên, Thẩm Diêm Tu đã nói ra sự thật.

“Không phải chuyện gì quan trọng lắm đâu.” Anh cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng cho qua, nhưng ở phía bên kia ống kính, ánh mắt trong veo của Lục Kỳ Miên dường như xuyên thấu qua màn hình.

“Thẩm Diêm Tu, anh về đi.” Giọng cậu rất nhẹ, nhưng lại khiến cõi lòng Thẩm Diêm Tu chấn động.

Trước đây Lục Kỳ Miên có lẽ đã quá sợ hãi, mỗi ngày nhắm mắt đều sợ không thể mở ra được nữa, cảm xúc căng thẳng tột độ cộng với sự giày vò to lớn của cơ thể, khiến Lục Kỳ Miên đã bỏ qua quá nhiều chuyện.

Cậu nhớ lại khoảng thời gian trước đây sống chung với Thẩm Diêm Tu, thời gian nghỉ ngơi của anh chỉ đếm trên đầu ngón tay, thỉnh thoảng tranh thủ cuối tuần về nhà thăm ba mẹ, cũng là trong tình trạng phải tăng ca hoàn thành công việc.

Lục Kỳ Miên đã theo Thẩm Diêm Tu đến công ty mấy lần, tận mắt chứng kiến cảnh anh bận đến mức một ngụm nước cũng không kịp uống.

Thẩm Diêm Tu rõ ràng rất bận, vẫn gác lại công việc trong nước, ở đây bên cạnh mình hơn một tháng trời.

Nghĩ đến những ngày mình bị bệnh, dù là những vật dụng hàng ngày được đưa vào khoang vô trùng lúc đầu, hay là hai con thú nhồi bông được đặt bên cạnh giường bệnh…

Thẩm Diêm Tu có thể nói là đã làm đến mức cực hạn về mọi phương diện.

Nhưng Lục Kỳ Miên vì bệnh tật, thậm chí còn nổi nóng với anh…

Mớ suy nghĩ hỗn loạn vào khoảnh khắc này cuối cùng cũng được gỡ rối, cậu không nên yếu đuối, càng không thể ích kỷ.

   

Lục Kỳ Miên trầm ngâm một lát, sau đó lặp lại một lần nữa, “Thẩm Diêm Tu, anh về đi.”

Mặc dù sắc mặt vẫn trắng bệch như tờ giấy, nhưng giọng nói đã kiên định hơn lúc nãy một chút, “Gần đây em khỏe hơn nhiều rồi, hơn nữa… bệnh viện vốn dĩ có quy định thăm nom, anh không cần thiết phải luôn ở bên ngoài canh chừng.”

“Miên Miên, anh không về.” Giọng Thẩm Diêm Tu trầm xuống.

“Đừng nói những lời tùy hứng như vậy.” Lục Kỳ Miên cười với anh, “Tuy chúng ta đã xa nhau nhiều năm, tuy đôi khi em rất ngốc, cũng không đoán được trong lòng anh đang nghĩ gì… nhưng em không muốn làm khó anh.”

Ký ức vụt trở về thời cấp ba, vào cái Tết lạnh lẽo năm đó.

Học bổng của Thẩm Diêm Tu không biết vì lý do gì mà mãi không được phát, tiền lương làm thêm của anh cũng chưa có.

Cuộc sống mang đến áp lực to lớn, anh mỗi ngày đi sớm về khuya, lúc trở về luôn mang theo một thân hơi lạnh, Lục Kỳ Miên chỉ nhận ra khoảng thời gian đó anh luôn rất mệt mỏi.

Mãi cho đến một thời gian sau, Lục Kỳ Miên mới biết được sự thật từ miệng người khác.

Cậu đỏ hoe mắt hỏi Thẩm Diêm Tu: “Tại sao lại giấu em?”

Thẩm Diêm Tu chỉ nhàn nhạt nói: “Không phải chuyện gì nghiêm trọng, anh có thể giải quyết được.”

Thẩm Diêm Tu chính là tính cách như vậy, quen một mình gánh vác áp lực, sau khi yêu còn nhận cả phần áp lực của Lục Kỳ Miên về phía mình.

Ngày hôm đó Lục Kỳ Miên khóc rất dữ dội, cuối cùng Thẩm Diêm Tu đành phải ôm cậu vào lòng hứa hẹn: “Sau này có chuyện gì nhất định sẽ nói cho em biết.”

— Lời hứa này, vượt qua 6 năm dài, vẫn còn vẹn nguyên giá trị.

Thẩm Diêm Tu trên màn hình trông có vẻ bình tĩnh.

Nhưng Lục Kỳ Miên từ đôi mày hơi nhíu, và đường quai hàm căng cứng của anh đã nhìn ra sự giằng xé của anh.

Để có thể khiến Thẩm Diêm Tu yên tâm về nước, hai ngày sau đó Lục Kỳ Miên phối hợp một cách lạ thường.

Cậu ép mình nuốt từng ngụm thức ăn, khi y tá lấy máu thì chủ động đưa tay ra, tuân theo mọi yêu cầu của bác sĩ y tá.

Dường như dùng cách này để âm thầm nói với Thẩm Diêm Tu: Em rất ổn, anh có thể yên tâm rời đi.

Thẩm Diêm Tu đều nhìn thấy tất cả, dưới sự thúc giục kép của công việc và Lục Kỳ Miên, cuối cùng anh đã đặt vé máy bay về nước.

Ngày sắp đi, anh đứng cách lớp kính của khoang vô trùng, lặp đi lặp lại lời dặn dò: “Em phải nghe lời bác sĩ, yên tâm chữa trị.”

“Đừng sợ, anh sẽ gọi video cho em mỗi ngày, xử lý xong công việc, anh sẽ lập tức quay lại, không trì hoãn mấy ngày đâu.”

“Bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với anh, cơ thể đau, gặp ác mộng, thuốc uống quá đắng, tâm trạng đột nhiên không tốt… bất kỳ chuyện nhỏ nhặt nào cũng có thể nói cho anh biết ngay lập tức.”

Lục Kỳ Miên gật đầu, các chỉ số của cậu hai ngày nay tăng lên ổn định, ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào người cậu, phủ một lớp vàng óng lên làn da trắng bệch của cậu.

   

Ngày Thẩm Diêm Tu rời đi, cơn mưa dầm kéo dài nhiều ngày cuối cùng cũng tạnh, ráng chiều nhuộm đỏ nửa bầu trời, mọi thứ trong khoang vô trùng đều được bao bọc trong ánh sáng đỏ ấm áp.

Ánh sáng đỏ chiếu lên chiếc ghế bên cạnh giường, mèo con và chó con tựa vào nhau trong ánh tà dương, khó rời khó bỏ như chính chủ nhân của chúng.

Trước khi lên máy bay, Lục Kỳ Miên đã gọi một cuộc điện thoại cho Thẩm Diêm Tu.

Đây là lần thứ hai Thẩm Diêm Tu nhận được điện thoại của Lục Kỳ Miên ở sân bay.

6 năm trước, khi Lục Kỳ Miên đang trên đường đến nước M, đã nói lời chia tay với anh:

“Thẩm Diêm Tu, sao anh còn chưa hiểu, em không thích anh nữa.”

“Sau này chúng ta sẽ không gặp lại nhau nữa.”

6 năm sau, khi Thẩm Diêm Tu rời khỏi nước M, nghe Lục Kỳ Miên nói:

“Thẩm Diêm Tu, lần tới gặp lại, có lẽ em đã bước ra khỏi căn phòng kính này.”

“Chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”

Bình Luận (0)
Comment