Lại Gặp Ánh Trăng – Thất Nguyệt Thanh Phong

Chương 65

Chuyến bay về nước kéo dài hơn mười mấy tiếng đồng hồ.

Thẩm Diêm Tu đặc biệt chọn chuyến bay có mạng vệ tinh. Nhưng chuyến bay xuyên đại dương khi bay qua vùng biển rộng lớn, tín hiệu sẽ biến mất. Mạng ở những lúc khác cũng lúc tốt lúc không, gửi tin nhắn văn bản thì còn được, gọi video thì hoàn toàn không thể.

Lục Kỳ Miên vẫn luôn gắng gượng kìm nén cảm xúc, mãi cho đến khi hoàn toàn chia xa anh, nước mắt tích tụ đã lâu mới vỡ đê tuôn trào.

Chứng lo âu vì chia ly của Thẩm Diêm Tu thực ra còn nghiêm trọng hơn Lục Kỳ Miên.

Từ lúc rời khỏi bệnh viện, anh đã liên tục xem điện thoại, tin nhắn gửi cho Lục Kỳ Miên hết tin này đến tin khác.

Bên phía bệnh viện, Thẩm Diêm Tu đã sớm sắp xếp ổn thỏa.

Anh chi mạnh tay thuê những nhân viên chuyên nghiệp vừa có tư chất điều dưỡng vừa có tư cách tư vấn tâm lý, định kỳ đến thăm Lục Kỳ Miên trong thời gian anh đi vắng để báo cáo tình hình của cậu.

Bác sĩ điều trị chính cũng sẽ đồng bộ các chỉ số của Lục Kỳ Miên cho Thẩm Diêm Tu theo thời gian thực.

Những gì có thể nghĩ tới, Thẩm Diêm Tu đều đã sắp xếp.

Nhưng sự sắp xếp dù chu toàn đến đâu cũng không thể sánh bằng sự an tâm khi được tận mắt nhìn thấy.

Trong khoảng thời gian mất liên lạc trên máy bay, Thẩm Diêm Tu nắm chặt tay vịn, giữa hai hàng lông mày ngưng tụ một nỗi ưu tư không thể hóa giải.

Do vấn đề chênh lệch múi giờ, khi máy bay hạ cánh, nước M đang là rạng sáng.

Thẩm Diêm Tu không chắc Lục Kỳ Miên có còn thức hay không, chỉ gửi một tin nhắn báo bình an ngắn gọn, sau đó kéo vali đi thẳng đến công ty.

Hai tiếng sau, một âm báo đặc biệt vang lên hai tiếng trong phòng họp, Thẩm Diêm Tu đang cùng cha và các quản lý cấp cao rà soát lại tiến độ công việc trong một tháng qua, nghe thấy tiếng liền lập tức liếc nhìn màn hình điện thoại.

—— Là Lục Kỳ Miên gửi tới.

[Anh ơi, em tỉnh rồi.]

Thẩm Diêm Tu nhanh chóng trả lời: [Bây giờ anh hơi bận, lát nữa sẽ gọi video cho em.]

Cuộc họp kéo dài hơn một tiếng đồng hồ vẫn chưa kết thúc, Lâm Ung Đình đề nghị nghỉ giải lao 15 phút.

Thẩm Diêm Tu liền lập tức đứng dậy, trên đường quay về văn phòng đã gọi video.

Lục Kỳ Miên hơn 10 giây sau mới bắt máy, trong ống kính hốc mắt cậu ửng đỏ, giống như con vật nhỏ bị mưa lớn làm cho ướt sũng.

Thẩm Diêm Tu nhíu mày, “Sao hốc mắt hơi đỏ vậy?”

Lục Kỳ Miên ôm con mèo bông nhỏ mà Thẩm Diêm Tu tặng, đầu ngón tay vô thức véo nặn lớp lông tơ dựng đứng của con mèo nhỏ màu xám, “Chắc là ngủ không ngon…”

Thẩm Diêm Tu đã trả giá quá nhiều vì cậu, Lục Kỳ Miên không nỡ nói rằng anh vừa đi là mình đã trằn trọc khó ngủ, vì không có cảm giác an toàn mà hoảng hốt đến rơi lệ.

   

Cách nhau cả vạn cây số, nói những điều này chỉ thêm vướng bận vô ích.

Nhưng chút tâm tư này của Lục Kỳ Miên hoàn toàn không thể giấu được Thẩm Diêm Tu.

Thẩm Diêm Tu nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, chỉ dịu dàng thở dài một tiếng.

Lục Kỳ Miên vội vàng chuyển chủ đề, “Muộn thế này rồi, vẫn còn ở công ty sao?”

“Công việc hơi nhiều.” Thẩm Diêm Tu nhìn gương mặt gầy gò trong màn hình, bất giác v**t v* cạnh điện thoại, “Xử lý xong sớm để về với em.”

Lục Kỳ Miên dùng tay vò vò tai mèo, khẽ nói: “Em không sao đâu, anh đừng mệt quá.”

Giọng cậu rất nhỏ, mấy chữ cuối cùng nhẹ đến mức gần như không nghe thấy.

80% bệnh nhân máu trắng trong buồng vô trùng đều sẽ xuất hiện vấn đề tâm lý, Lục Kỳ Miên vốn có tâm tư nhạy cảm càng như vậy.

Cậu thường xuyên vì chuyện bị bệnh làm chậm trễ Thẩm Diêm Tu mà sinh ra cảm giác áy náy và tội lỗi to lớn, những cảm xúc bị đè nén này đang gặm nhấm trái tim cậu.

Thẩm Diêm Tu chỉ có 15 phút nghỉ ngơi, trong thời gian đó dù anh hỏi Lục Kỳ Miên điều gì, Lục Kỳ Miên cũng đều mỉm cười trả lời, né tránh mọi điều không tốt, cố gắng hết sức duy trì sự tươm tất của mình.

Nếu như không phải Thẩm Diêm Tu đã mời nhân viên chuyên nghiệp, nếu như không phải y tá trực ban và bác sĩ nói thật, Thẩm Diêm Tu gần như đã bị dáng vẻ ngoan ngoãn bình tĩnh của cậu lừa gạt.

Thời gian nghỉ ngơi của anh có hạn, đành phải ngắt cuộc gọi video.

Khi Đàm Tinh Nguyệt đến vào buổi sáng, phát hiện Thẩm Diêm Tu không có ở đây, hỏi ra mới biết đối phương đã về nước.

Bà đi đi lại lại, không nhịn được mà oán trách, “Đừng trách mẹ đây không nhắc nhở mày, con người chính là động vật thị giác, thay lòng còn nhanh hơn lật sách…”

“Mày đã bệnh thành ra thế này rồi, mà nó còn về nước…”

Đàm Tinh Nguyệt gõ nhẹ lên tấm kính, nghiêm túc nói: “Có những lúc lời Thẩm Diêm Tu nói mày đừng tin hết, tình tình ái ái cũng chẳng thể ăn được, những thứ cần tranh thủ, mày vẫn phải…”

Lục Kỳ Miên nghe không nổi nữa, đột nhiên nhấn chuông gọi.

Y tá vội vã chạy tới, Lục Kỳ Miên mặt không biểu cảm nói: “Tôi đột nhiên thấy không khỏe.”

Giọng cậu rất lạnh, như ngọn gió thu lướt qua ngoài cửa sổ.

Nhân viên y tế lập tức vây lại kiểm tra, Đàm Tinh Nguyệt bị cảnh tượng này dọa sợ, không dám nhiều lời nữa.

Lục Kỳ Miên vốn tưởng rằng nhịp tim tăng vọt đã nói lên tất cả, đáng tiếc cậu đã đánh giá quá cao khả năng thấu hiểu của mẹ mình.

Đàm Tinh Nguyệt hoàn toàn không hiểu, im lặng được một lát, đợi bác sĩ rời đi, bà lại bắt đầu lải nhải không ngừng, “Khi nào Thẩm Diêm Tu về? Mày có hỏi nó về nước rốt cuộc là xử lý chuyện gì không?”

“Mày có biết, nó thật sự có việc, hay là đang nói dối lừa mày không?”

Tâm trạng Lục Kỳ Miên vốn đã sa sút, đối mặt với những câu hỏi không ngớt của bà, ban đầu còn nhỏ nhẹ giải thích: “Không biết anh ấy bận gì, nhưng Thẩm Diêm Tu sẽ không lừa con.”

“Thằng ngu! Có hiểu câu lòng người khó lường không?!”

   

Đàm Tinh Nguyệt đi giày cao gót, cao giọng, nhíu mày nói: “Thẩm Diêm Tu nói gì mày tin nấy à? Với cái đầu này của mày, sao mà đấu lại nó? Có ngày bị nó bán đi cũng không biết.”

Đàm Tinh Nguyệt cao giọng, “Sao mày ngây thơ như vậy con?”

Vì không hợp với Thẩm Diêm Tu, lại có một gia đình mới cần duy trì, nên Đàm Tinh Nguyệt không phải ngày nào cũng có mặt ở bệnh viện.

Trước đây vẫn luôn là Thẩm Diêm Tu ở bên dỗ dành, mức độ lệ thuộc của Lục Kỳ Miên vào anh rất cao.

Thẩm Diêm Tu rời đi, Lục Kỳ Miên liền giống như dây leo mất đi chỗ dựa.

Bà không biết những ngày này trạng thái tâm lý của Lục Kỳ Miên mong manh đến mức nào, càng không biết trong trạng thái cảm xúc căng thẳng kéo dài, những lời này đã trở thành cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.

—— Lục Kỳ Miên hoàn toàn bùng nổ.

Cậu đột nhiên vớ lấy chiếc mũ băng ném vào tấm kính, gào lên với đôi mắt đỏ ngầu, “Đủ rồi!”

“Con đã nói anh ấy có việc phải về, tại sao mẹ không tin, tại sao còn phải châm ngòi ly gián?!”

“Mẹ chính là không thích con ở bên Thẩm Diêm Tu! Những ngày này đều là anh ấy chăm sóc con! Mẹ dựa vào đâu mà nghi ngờ anh ấy?!”

Cậu cảm xúc kích động, nhịp tim tăng vọt, nhưng huyết áp đang tụt xuống, đây là tín hiệu rất nguy hiểm.

Máy theo dõi phát ra tiếng báo động chói tai.

Lồng ngực Lục Kỳ Miên phập phồng dữ dội, như không thở nổi, đại não vì thiếu oxy mà choáng váng một trận.

Khi bác sĩ và y tá chạy tới, Lục Kỳ Miên đã mềm nhũn trên giường, cậu tự giễu nói: “Mẹ nói đúng, nhưng con của bây giờ, còn có gì đáng để anh ấy lừa gạt nữa…”

Ánh nắng cuối thu xuyên qua cửa sổ, hắt lên mặt cậu những vệt sáng lốm đốm. Hố sâu ngăn cách giữa hai người không phải hình thành trong một sớm một chiều, lời nói của Đàm Tinh Nguyệt lại trước nay luôn cay nghiệt.

Cuộc xung đột này đến nhanh mà đi cũng nhanh, nhưng đã chứng thực sự tiên liệu của Thẩm Diêm Tu.

Anh đã sớm sắp xếp người chuyên trách đối phó với tình huống này, Đàm Tinh Nguyệt vừa rời khỏi bệnh viện không lâu, bên phía Thẩm Diêm Tu đã nhận được tin.

May mắn là, tuy Lục Kỳ Miên chỉ vì cảm xúc kích động dẫn đến rối loạn nhịp tim, các chỉ số khác vẫn được coi là ổn định.

Nhưng Thẩm Diêm Tu vẫn lập tức cử người theo dõi Đàm Tinh Nguyệt, cấm bà tiếp cận bệnh viện nữa.

Khi Thẩm Diêm Tu gọi video, trong nước đã là 11 giờ đêm, bên phía Lục Kỳ Miên là buổi trưa, giờ này cậu đáng lẽ đang ăn trưa.

Thế nhưng Lục Kỳ Miên lúc này đang ôm hai con búp bê khóc như lệ tổ, ngay cả ống truyền dịch cũng khẽ rung theo động tác nức nở của cậu.

Cảm xúc của bệnh nhân vốn đã dao động rất lớn, một câu nói bâng quơ cũng có thể gây ra tổn thương không thể tưởng tượng.

Hầu hết bệnh nhân và người nhà đều sẽ cãi vã, có bệnh nhân khi đau đớn dữ dội sẽ nguyền rủa nửa kia, ép đối phương chia tay với mình.

Có bệnh nhân sẽ vì một câu phàn nàn nào đó của bạn đời mà lựa chọn chia xa sau khi xuất viện…

   

Các loại lý do kỳ quái không thể tưởng tượng nổi, Thẩm Diêm Tu đã xem rất nhiều.

Vì vậy, anh luôn dỗ dành Lục Kỳ Miên, chiều theo Lục Kỳ Miên mọi nơi.

Ngoài lần Lục Kỳ Miên nổi giận hôm đó, những lúc khác cậu đều rất ngoan, cũng rất dựa dẫm vào Thẩm Diêm Tu.

Trường hợp như Thẩm Diêm Tu và Lục Kỳ Miên, dựa dẫm vào nhau, thấu hiểu lẫn nhau quả thực rất hiếm thấy.

Video được kết nối, nhìn thấy khuôn mặt của Thẩm Diêm Tu, Lục Kỳ Miên không thể giả vờ thấu tình đạt lý được nữa.

Giọng cậu vỡ vụn, hơi suy sụp nói: “Thẩm Diêm Tu, em không muốn ở trong này, cũng không muốn ở nước M…”

“Em không sợ nhiễm trùng, anh đưa em về nhà đi…”

Bình Luận (0)
Comment