Trên bàn của Thẩm Diêm Tu có một cuốn lịch, khi anh dùng bút đỏ khoanh đến lần thứ 180, cũng là lúc Lục Kỳ Miên đã làm phẫu thuật cấy ghép tủy được nửa năm.
Tiếng ve ngoài cửa sổ kêu râm ran, tỉnh H chính thức bước vào mùa hè.
Nửa năm nay, sự chăm sóc của Thẩm Diêm Tu dành cho cậu không một ngày nào lơ là.
Phần lớn công việc Thẩm Diêm Tu đều xử lý ở nhà, chỉ khi nào thật sự không còn cách nào khác mới đến công ty một chuyến.
Dù trong nhà có bác sĩ tại gia, thậm chí còn có một căn phòng chuyên dụng toàn là thiết bị y tế, Thẩm Diêm Tu vẫn không yên tâm.
Chỉ cần là chuyện liên quan đến Lục Kỳ Miên, anh đều phải tự mình xem qua một lượt mới được.
Quần áo của Lục Kỳ Miên, sau khi bảo mẫu giặt sạch, Thẩm Diêm Tu còn phải tự mình khử trùng lại lần nữa.
Đồ ăn của Lục Kỳ Miên, nguyên liệu được lựa chọn kỹ càng không nói, hầu như đều do Thẩm Diêm Tu tự tay làm.
Khi đến bệnh viện tái khám, đôi khi chính Lục Kỳ Miên cũng không nhớ rõ, nhưng Thẩm Diêm Tu có thể thuật lại toàn bộ những thay đổi chỉ số của cậu trong ba ngày gần nhất cho bác sĩ một cách chính xác không sai sót.
Thời đi học, Thẩm Diêm Tu là con mọt sách.
Khi đi làm, Thẩm Diêm Tu là người cuồng công việc.
Nhưng tất cả những điều này đều thay đổi kể từ khi Lục Kỳ Miên lâm bệnh.
Bây giờ tất cả mọi chuyện đều không quan trọng bằng Lục Kỳ Miên.
Có những lúc Lâm Ung Đình đang gọi điện thoại cho anh, nói được nửa chừng, Thẩm Diêm Tu sẽ đột nhiên thốt ra một câu, “Ba, lát nữa con liên lạc lại với ba, đến giờ rồi, con phải đi nấu cơm cho Lục Kỳ Miên.”
Lâm Ung Đình: “……”
Có những lúc đang họp dở, Thẩm Diêm Tu sẽ đột nhiên nhớ ra, không biết Lục Kỳ Miên đang ngủ trưa trong phòng ngủ có đắp chăn cẩn thận không, sau đó đột ngột rời khỏi phòng làm việc, về phòng ngủ xem một cái.
Lúc này mới chỉ cách lúc Lục Kỳ Miên rời khỏi tầm mắt nửa giờ, tư thế ngủ của Lục Kỳ Miên còn chưa thay đổi.
Vậy mà Thẩm Diêm Tu vẫn dùng khăn ướt khử trùng lau tay, không yên tâm mà sờ trán cậu, xem cậu có bị sốt không.
Sau một hồi thao tác rồi quay lại phòng làm việc, cấp dưới đang báo cáo công việc mãi không thấy anh hồi âm, còn tưởng mình làm sai ở đâu, sợ đến không dám thở mạnh.
Mãi đến khi Thẩm Diêm Tu trở về, ho nhẹ một tiếng nói: “Vừa rồi có chút việc, cậu nói lại lần nữa đi.”
Cấp dưới vốn đã nghĩ sẵn đến việc mình bị sa thải: “……”
Anh chăm sóc Lục Kỳ Miên rất tận tâm, quản lý Lục Kỳ Miên cũng vô cùng nghiêm ngặt.
Bởi vì cứ ở nhà mãi, khi tình trạng sức khỏe cho phép, Lục Kỳ Miên bắt đầu vẽ tranh tiếp.
Thỉnh thoảng nhận một vài bản vẽ, thường thì trước khi nhận bản thảo sẽ thương lượng trước với người ta, thường một bức tranh sẽ giao trong 10 ngày.
Những người đặt hàng cậu gặp đều rất tốt, cuối cùng Lục Kỳ Miên cũng có lại thu nhập.
Lục Kỳ Miên không quên lời hứa “nhận được tiền bản thảo sẽ mua quà cho Thẩm Diêm Tu”, cậu bị hạn chế ra ngoài, không thể mua quà được.
Lục Kỳ Miên đem chút tiền kiếm được, không giữ lại một xu nào, toàn bộ đưa cho Thẩm Diêm Tu, “Anh cầm đi, tuy không nhiều……”
Trong người không có tiền sẽ khó đi lại đến mức nào, Thẩm Diêm Tu đã cảm nhận được từ lúc mười mấy tuổi.
Có lẽ là sợ Lục Kỳ Miên có tiền trong người sẽ muốn chạy ra ngoài.
Lúc cậu đề nghị giao nộp thẻ lương, Thẩm Diêm Tu không chút do dự mà nhận lấy.
Toàn thân Lục Kỳ Miên, trong điện thoại và trên người, không có quá 200 tệ.
Ngoài việc quản cậu nghiêm, Thẩm Diêm Tu đối với bản thân cũng không hề nương tay.
Người thương ngày ngày lượn lờ trước mắt, nhưng việc thân mật nhất họ từng làm, cũng chỉ là nắm tay, ngay cả một nụ hôn chạm nhẹ rồi tách ra cũng chưa từng có.
Tối ngủ, Thẩm Diêm Tu cũng áp dụng chế độ ngủ riêng giường, trong phòng ngủ chính có hai chiếc giường, ở giữa còn cách một khoảng khá xa.
Khi thích một người, sẽ không kìm được mà muốn gần gũi.
Kể từ khi bị bệnh, mức độ ỷ lại của Lục Kỳ Miên vào Thẩm Diêm Tu ngày càng tăng cao.
Cậu rất thích bám lấy Thẩm Diêm Tu, thế mà Thẩm Diêm Tu cứ đặc biệt giữ khoảng cách, số lần nắm tay cũng rất ít.
Lúc đầu anh định ngủ riêng phòng với Lục Kỳ Miên, nhưng Lục Kỳ Miên không thể chấp nhận, khóc lóc hỏi anh có phải ghét bỏ mình không.
Thẩm Diêm Tu vốn định nhẫn tâm, kết quả không kiên trì được một đêm.
Khoảng thời gian đó, Thẩm Diêm Tu nghe được mấy trường hợp tử vong hoặc cấp cứu do thải ghép.
Trước đó Lục Kỳ Miên cũng vì phản ứng thải ghép mà phải vào viện một lần, khiến Thẩm Diêm Tu cứ không nhìn thấy cậu là lòng hoảng hốt.
Một đêm về phòng ngủ chính mấy lần, cứ cách ba tiếng lại phải đo nhiệt độ cho Lục Kỳ Miên một lần.
Kết quả lần nào cũng bắt gặp Lục Kỳ Miên đang thức.
Cậu không ngủ, chỉ trùm chăn kín đầu thút thít khóc.
Thẩm Diêm Tu đau lòng chết đi được, ngày hôm sau liền cho người dọn hết đồ thừa trong phòng ngủ chính, đặt vào hai chiếc giường.
Hứa hẹn và nói cả đống lời ngon tiếng ngọt, lúc này mới miễn cưỡng dỗ được Lục Kỳ Miên.
Ở quá gần cũng không tốt.
Sau khi sức khỏe Lục Kỳ Miên dần tốt lên, tinh thần cũng hồi phục không ít.
Thế là cậu tha thiết muốn quay về cuộc sống của người bình thường.
Cậu sẽ nhân lúc Thẩm Diêm Tu đi tắm, chạy sang giường của anh.
Não Thẩm Diêm Tu đơ mất mười mấy giây, ngay sau đó liền nhớ lại xem mình đã khử trùng cẩn thận chưa, trên giường có vi khuẩn không, có làm Lục Kỳ Miên bị nhiễm trùng không……
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, mỗi lần Lục Kỳ Miên tái khám kiểm tra sức khỏe, tình trạng đều tốt hơn lần trước.
Trong trường hợp bình thường, bệnh nhân cấy ghép tủy sau khi xuất viện nửa năm, đã có thể đến những công viên ngoài trời ít người để hít thở không khí.
Nhưng Thẩm Diêm Tu không cho phép, anh cảm thấy vi khuẩn bên ngoài, nơi nào cũng uy h**p đến sức khỏe của Lục Kỳ Miên.
Thẩm Diêm Tu nói: “Nghỉ ngơi lâu một chút không có hại cho em.”
Anh hạn chế Lục Kỳ Miên ra ngoài, cũng hạn chế người đến nhà thăm bệnh.
Trâu Thành Nghị và biên tập của Lục Kỳ Miên là Mục Tiêu đã đề cập rất nhiều lần, Lục Kỳ Miên không thể tự quyết định, mỗi lần xin phép Thẩm Diêm Tu, đều bị từ chối một cách vô tình.
Ngay cả Lâm phu nhân, trong khoảng thời gian này, cũng chỉ gặp Lục Kỳ Miên một lần.
Rõ ràng là chuyện của mình, nhưng Lục Kỳ Miên không thể quyết định được chút nào.
Bởi vì hiểu được sự hy sinh của Thẩm Diêm Tu, biết rằng để chăm sóc cho mình lúc bị bệnh, anh đã trả giá quá nhiều.
Vì vậy, Lục Kỳ Miên không hề có chút nóng nảy nào, làm càn không dám, làm nũng thì Thẩm Diêm Tu cũng không để ý.
Cậu vốn ăn nói vụng về, dù có lý vẫn sẽ bị Thẩm Diêm Tu dắt lệch đi, huống chi là bây giờ.
Cậu không thể ra ngoài, sinh hoạt hàng ngày là ra sân phơi nắng một lát, lúc hoa tường vi nở rộ, Thẩm Diêm Tu đã tự tay dựng cho cậu chiếc ghế xích đu ở bên cạnh.
Lục Kỳ Miên rất thích, sẽ ngồi trên đó vừa ngắm Thẩm Diêm Tu chăm sóc hoa cỏ, vừa phơi nắng.
Nắng đầu hè, vẫn chưa quá gắt, chỉ hơi chói mắt.
Lục Kỳ Miên có lúc nhìn đến buồn ngủ, bất giác ngủ thiếp đi, lúc tỉnh dậy đã được Thẩm Diêm Tu bế về phòng ngủ.
Cành lá sum suê của ngọn cây khẽ lay động theo làn gió mát.
Trong phòng ngủ, Thẩm Diêm Tu đeo tai nghe, ngồi ngược sáng bên chiếc bàn cạnh cửa sổ, xử lý công việc trên máy tính.
Bình hoa trước mặt anh cắm những bông hoa vừa được cắt từ trong vườn, đã được tỉa tót gọn gàng.
Lục Kỳ Miên vừa ngủ dậy còn mơ màng, Thẩm Diêm Tu lúc chuyên tâm làm việc, lại càng thêm anh tuấn.
Cậu nhất thời nhìn đến ngây ngẩn, chỉ cảm thấy nội tâm vô cùng mãn nguyện.
Thẩm Diêm Tu tuy đang làm việc, nhưng vẫn luôn dành một phần chú ý cho Lục Kỳ Miên.
Anh rất nhanh đã phát hiện Lục Kỳ Miên tỉnh giấc.
Anh đặt công việc trong tay xuống, bước tới đưa cốc nước đã chuẩn bị sẵn cho cậu từ sớm.
Lục Kỳ Miên vịn vào tay anh uống một chút nước, khi dòng nước ấm thấm vào cổ họng, người cũng tỉnh táo hẳn.
Thẩm Diêm Tu thấy cậu ngây ngẩn, trong đầu bỗng nhớ đến lời của anh họ mấy hôm trước, “Bảo bọc quá mức sẽ dẫn đến thoái lui tâm lý……”
Ra ngoài một cách thích hợp, sẽ có lợi cho việc hồi phục tâm lý của Lục Kỳ Miên.
Anh càng trói buộc Lục Kỳ Miên, thì càng làm tăng tính ỷ lại của Lục Kỳ Miên vào anh.
Cứ tiếp tục như vậy, sẽ khiến Lục Kỳ Miên sợ hãi giao tiếp xã hội.
Ánh mắt ỷ lại của người trong lòng giống như mật ngọt bọc lấy lý trí của Thẩm Diêm Tu.
Anh dùng phần thịt đầu ngón tay lau đi vệt nước bên môi Lục Kỳ Miên, giọng nói trầm hơn thường ngày, “Miên Miên, nếu anh cứ nhốt em mãi, em có hận anh không?”
Lục Kỳ Miên thực ra không hiểu tại sao anh đột nhiên nói những lời như vậy, cậu có hơi hoang mang nhìn đối phương, Thẩm Diêm Tu mãi không lên tiếng, dường như đang chờ đợi câu trả lời của cậu.
“Anh nói là mãi mãi, là cả đời sao?” Lục Kỳ Miên hỏi ngược lại anh, sau đó nói một câu rất khẽ, “Nếu như được Thẩm Diêm Tu nhốt cả đời, vậy thì em sẽ rất vui.”
Thái độ thành kính của cậu, phảng phất như tín đồ nguyện dâng hiến tất cả cho Thẩm Diêm Tu.
Cậu yêu Thẩm Diêm Tu, nếu những ngày tháng có thể cứ tiếp tục như vậy, sự trói buộc đối với cậu mà nói không phải là lồng giam.
Nghe được câu trả lời của cậu, Thẩm Diêm Tu khẽ cười thành tiếng, “Trêu em thôi.”
Thẩm Diêm Tu xoa mái tóc mềm mại của cậu, “Gần đây thời tiết không tệ, ngày mai đưa em ra ngoài.”
___________________________
Tác giả có lời muốn nói:
Gần đây rất bận, Chủ nhật còn phải đi làm thêm ở lễ hội truyện tranh.
Cố gắng trong hai ngày này cập nhật thêm một chương ngoại truyện cho mọi người.
Đã chuẩn bị ba phần quà kết thúc, rút thăm trúng thưởng trên Weibo, tôi đang phân vân món đồ trong đó, là dây chuyền hay là nến thơm…… mọi người có thể để lại bình luận giúp tôi chọn được không?
Danh sách cảm ơn không đủ chỗ, vẫn là để chương sau đăng đi……