Mục Tiêu nuôi chó, là chuyện của tuần trước.
Liên tục một tuần, ngày nào cậu cũng đăng video về chú chó nhỏ nhà mình lên vòng bạn bè, còn đúng giờ hơn cả ba bữa cơm.
Chú chó Corgi lông xù trong video lúc nào cũng vui vẻ vẫy đuôi.
Lục Kỳ Miên ngày nào cũng like cho cậu, không sót một bài nào, có lúc không đợi được bài đăng mới, còn chủ động nhắn tin hỏi: “Chú cún đang làm gì thế?”
Trong từng câu chữ đều toát lên vẻ mong đợi không thể che giấu.
Lục Kỳ Miên càng xem càng thích, cuối cùng vào một buổi chiều nọ, sau khi nhìn con mèo bông và chó bông đặt trên bàn học, Lục Kỳ Miên không nhịn được nữa.
Cậu lấy hết can đảm gửi cho Thẩm Diêm Tu một tin nhắn, “Anh ơi, trước đây anh nói, đợi em khỏi bệnh, sẽ cho em nuôi mèo con chó con, lời đó còn tính không?”
Thẩm Diêm Tu đã cài đặt âm báo tin nhắn riêng cho Lục Kỳ Miên.
Ngày thường chỉ cần điện thoại reo, anh sẽ lập tức đặt công việc đang làm xuống để xem.
Hôm nay cũng không ngoại lệ, chỉ là Thẩm Diêm Tu đang làm việc, sau khi nhìn thấy thì chau mày, ngón tay thon dài lơ lửng trên bàn phím mãi không gõ xuống.
Lục Kỳ Miên đã làm phẫu thuật cấy ghép tủy được một năm.
Thẩm Diêm Tu ngày thường có thói quen kiểm tra điện thoại của cậu, Lục Kỳ Miên ở chỗ anh không có bí mật gì.
Khi phát hiện cậu thường xuyên like bài đăng về thú cưng của Mục Tiêu, Thẩm Diêm Tu đã biết ngày cậu hỏi mình chuyện này sẽ không còn xa nữa.
Anh đã tra một số tài liệu trên mạng, trên đó viết rằng【Sau khi cấy ghép tủy, hệ thống miễn dịch của bệnh nhân cần ít nhất nửa năm đến một năm để tái tạo bước đầu. 6 đến 12 tháng, khi huyết đồ ổn định, kiểm tra chức năng miễn dịch về cơ bản là bình thường, có thể nuôi các động vật nhỏ như cá và rùa. Sau một năm cấy ghép, trong trường hợp hồi phục tốt, thì cần phải có sự cho phép của bác sĩ, mới xem xét nuôi mèo hoặc chó, và cần phải đáp ứng các điều kiện sau, ví dụ như……】
Theo trang web kéo xuống, chân mày của Thẩm Diêm Tu càng nhíu chặt hơn, đốt ngón tay cũng bất giác gõ lên mặt bàn.
Những chuyện liên quan đến Lục Kỳ Miên, Thẩm Diêm Tu cẩn trọng đến mức gần như cố chấp.
Ví dụ như bác sĩ nói một loại thực phẩm nào đó phải kiêng nửa năm, Thẩm Diêm Tu sẽ tự động kéo dài thời gian này ra.
Bác sĩ đề nghị vận động hợp lý, Thẩm Diêm Tu liền tính toán chính xác để kiểm soát số bước đi mỗi ngày của cậu.
Anh có một bộ hệ thống thời gian và hệ thống tính toán của riêng mình.
Vì vậy, khi Lục Kỳ Miên đề nghị chuyện nuôi mèo nuôi chó, Thẩm Diêm Tu không từ chối ngay lập tức, cũng không thể đồng ý.
Anh chọn tạm thời gác lại việc trả lời, hy vọng đợi cho cơn hứng khởi này của thiếu niên qua đi.
Nhưng Lục Kỳ Miên không đợi được câu trả lời của anh, hoàn toàn không biết những lo lắng của người yêu, còn tưởng là Thẩm Diêm Tu quá bận.
Tối đến mãi không ngủ, cả người vẫn chìm đắm trong niềm vui sắp chào đón thành viên mới trong gia đình.
Cậu phấn khích đến không ngủ được, lê dép đi loanh quanh trong phòng khách, thỉnh thoảng sẽ dừng lại suy nghĩ, đến lúc đó ổ của mèo con chó con đặt ở đâu thì sẽ tốt hơn.
Lúc Thẩm Diêm Tu nhìn thấy cảnh này qua camera giám sát, ánh sáng lạnh lẽo của màn hình chiếu rọi gương mặt dần sa sầm của anh, giây tiếp theo liền sải bước nhanh ra ngoài.
Gió đêm gào thét lướt qua tai, Thẩm Diêm Tu về nhà với tốc độ cực nhanh.
Lúc cửa mở ra, mắt Lục Kỳ Miên sáng rực lên, lập tức đón tới, và theo thói quen nhào vào lòng người ta trước.
“Thẩm Diêm Tu, sao bây giờ anh mới về?”
Lục Kỳ Miên ngẩng mặt lên, lông mi dưới ánh đèn đổ xuống những bóng ảnh vụn vặt, khóe miệng còn treo nụ cười không thể che giấu.
Thẩm Diêm Tu khẽ thở dài, vỗ vai cậu an ủi, “Đã nói với em, anh từ bên ngoài về, phải tắm rửa xong mới được ôm.”
Nói xong anh định đi vào phòng tắm, Lục Kỳ Miên “ừm” hai tiếng, lẽo đẽo theo sau, “Hôm nay anh bận lắm à? Sao em nhắn tin mà không trả lời.”
Cậu nghiêng đầu, ánh mắt nóng bỏng, Thẩm Diêm Tu cố ý né tránh, “Hơi bận.”
Vốn định lấp l**m cho qua, ai ngờ Lục Kỳ Miên lại hỏi thẳng: “Vậy bây giờ anh không bận nữa, có thể cho em biết câu trả lời được không?”
Thẩm Diêm Tu vẫn không nói gì, Lục Kỳ Miên ân cần lấy quần áo sạch cho anh, nhân cơ hội hỏi lại lần nữa, “Thẩm Diêm Tu, em muốn nuôi thú cưng, có được không?”
Thẩm Diêm Tu trả lời không đúng câu hỏi, “Muộn rồi, anh đi tắm, em đi ngủ đi.”
Lục Kỳ Miên phản ứng chậm nửa nhịp đột nhiên cứng đờ tại chỗ, “Thẩm Diêm Tu, anh đang bạo lực lạnh với em sao?”
Lời này như một lưỡi dao sắc bén, đâm thẳng về phía Thẩm Diêm Tu.
Thẩm Diêm Tu đột ngột quay người lại: “Anh không có——”
“Anh không trả lời tin nhắn của em, em nói chuyện anh cũng không để ý.”
Lục Kỳ Miên sốt ruột bước lên một bước, tiếp tục nói, vừa nói được một chữ, bỗng đột nhiên cúi người ho khan.
Trong khoảnh khắc, mặt Thẩm Diêm Tu lập tức tối sầm.
Anh ba bước thành hai bước tới, đỡ lấy vai Lục Kỳ Miên.
Lục Kỳ Miên cũng sững người, vội vàng giải thích, “Em chỉ là nói hơi vội……”
Bất kỳ một cái hắt hơi hay ho nào, cũng có thể là dấu hiệu của phản ứng thải ghép, Thẩm Diêm Tu đối với chuyện này đặc biệt căng thẳng.
Anh căn bản không nghe Lục Kỳ Miên nói gì, vội vàng gọi bác sĩ tại gia đến kiểm tra cho Lục Kỳ Miên.
Trên tầng ba có một căn phòng rất lớn, bên trong có rất nhiều thiết bị y tế chuyên dụng, là do Thẩm Diêm Tu sắp xếp trước khi Lục Kỳ Miên về nước.
Chính vì sự tính toán và cẩn trọng của Thẩm Diêm Tu, mà sau khi Lục Kỳ Miên về nước chưa từng xảy ra phản ứng thải ghép nào.
Lục Kỳ Miên đã cấy ghép tủy hơn một năm, ai ngờ phản ứng của Thẩm Diêm Tu vẫn lớn đến như vậy.
Bác sĩ tại gia đã rất quen thuộc với họ, nói chuyện cũng không vòng vo, “Cậu Lục, ngủ sau 11 giờ, không tốt cho sức khỏe đâu.”
“Giờ giấc sinh hoạt lành mạnh sẽ có lợi cho việc hồi phục hơn.”
Thẩm Diêm Tu có việc là thật, có ý định đợi Lục Kỳ Miên ngủ mới về, tránh chủ đề nuôi thú cưng cũng là thật.
Anh không ở nhà, không ai quản được Lục Kỳ Miên.
Đã qua giờ nghỉ ngơi bình thường của cậu, vậy mà vẫn còn đi loanh quanh trong phòng khách.
Thẩm Diêm Tu trên đường về nhà vẫn luôn sa sầm mặt, vừa mở cửa vào định trách mắng hai câu, Lục Kỳ Miên liền nhào tới ngay, giọng điệu gần như làm nũng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Thẩm Diêm Tu.
Lời vừa nuốt xuống, Lục Kỳ Miên đã bắt đầu ho……
Bầu không khí trên tầng ba nặng nề, chỉ có tiếng “tít tít” đều đặn của máy móc.
Lục Kỳ Miên ngoan ngoãn ngồi trên giường kiểm tra, nhìn gò má căng thẳng của Thẩm Diêm Tu, không dám thở mạnh.
Mãi đến khi bác sĩ tại gia nói, không có gì bất thường, có thể tạm thời ở nhà quan sát, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
Bầu không khí tinh tế giữa hai ông chủ, khiến hai vị bác sĩ tại gia áp lực tăng gấp bội.
Thời gian đã qua 12 giờ, Thẩm Diêm Tu cuối cùng cũng có động tĩnh, mím môi chau mày, dắt Lục Kỳ Miên xuống lầu.
Dường như vì tâm trạng bực bội, Thẩm Diêm Tu bước đi có hơi nhanh, Lục Kỳ Miên suýt chút nữa không theo kịp động tác của anh.
Ánh đèn hành lang kéo bóng hai người thật dài, một người bước vội, một người lảo đảo.
Trở về phòng ngủ, không khí xung quanh dường như cũng dần đông cứng vì sự im lặng của Thẩm Diêm Tu.
Lục Kỳ Miên xoa xoa cổ tay bị anh nắm đỏ, liếc trộm sắc mặt âm trầm của Thẩm Diêm Tu, thử dò xét mà cọ cọ vào người anh, “Anh đừng giận mà, buổi chiều em ngủ một lát rồi, thật sự không buồn ngủ.”
“Chỉ là vừa rồi vội nói chuyện với anh thôi, cơ thể em không có chỗ nào không thoải mái cả.”
Cậu nói giọng lí nhí, gần như là giọng điệu làm nũng, cuối cùng cũng khiến sắc mặt Thẩm Diêm Tu khá hơn một chút.
Nhưng Lục Kỳ Miên hơn một năm nay bị anh chiều hư, trong lòng nghĩ gì, miệng cũng sẽ nói ra, không có chút bí mật nào, dường như cũng vì sự chăm sóc của Thẩm Diêm Tu, người cũng ngây thơ hơn rất nhiều.
Tưởng rằng chuyện ban nãy đã cho qua, Lục Kỳ Miên lại quay về chủ đề ban đầu, được nước lấn tới hỏi: “Vậy khi nào chúng ta đi chọn mèo con chó con? Em thấy nhận nuôi thay vì mua đi, anh thấy thế nào?”
Cậu vừa dứt lời, bầu không khí vốn đã dịu đi, bất chợt hạ xuống điểm đóng băng.
“Không thế nào cả.”
Đôi mày sâu thẳm của anh dưới ánh đèn bàn trông đặc biệt sắc bén.
Lục Kỳ Miên vừa nghe, lập tức trừng to mắt, “Anh có ý gì? Trước đây ở bệnh viện, anh rõ ràng đã hứa với em mà!”
Lời hứa đúng là do Thẩm Diêm Tu nói ra, nhưng trên người chó mèo có vi khuẩn, Thẩm Diêm Tu hối hận.
Anh phớt lờ Lục Kỳ Miên, liếc cậu một cái, “Biết bây giờ mấy giờ rồi không?”
Anh nói giọng không cho phép nghi ngờ: “Về phòng ngủ đi.”
Thái độ cứng rắn, khiến Lục Kỳ Miên cảm thấy sự mong đợi của mình đã đổ sông đổ bể, cậu muốn phản bác, thì phát hiện Thẩm Diêm Tu đã vào phòng tắm rồi.
Lúc tắm, trước mắt Thẩm Diêm Tu không ngừng hiện lên vẻ mặt thất vọng vừa nãy của Lục Kỳ Miên.
Trong lòng anh không dễ chịu chút nào, quyết định lát nữa sẽ nói chuyện rõ ràng với cậu.
Lục Kỳ Miên rất nghe lời, kiên nhẫn giảng giải đạo lý, cậu sẽ nghe.
Đợi đến khi Thẩm Diêm Tu lau tóc đi ra, phát hiện Lục Kỳ Miên lúc này đang quay lưng về phía mình, co người trên chiếc giường còn lại……
Họ đã ngủ chung giường được một thời gian, tuy số lần làm chuyện đó chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng mỗi tối Lục Kỳ Miên đều sẽ chủ động đến gần, đòi hôn đòi ôm.
Đã quen với việc này, nếu Thẩm Diêm Tu không nhận ra Lục Kỳ Miên lúc này đang dỗi, thì cũng không xứng nói yêu.
Anh tuy quản Lục Kỳ Miên nghiêm khắc, nhưng thương yêu cũng là thật lòng thương yêu.
Anh nhẹ nhàng đi tới, cúi người chọc vào phần thịt mềm trên má Lục Kỳ Miên, “Giận rồi?”
Dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của anh, Lục Kỳ Miên so với lúc mới xuất viện, đã béo lên hơn 10 cân, gò má vốn gầy gò, cuối cùng cũng có thêm chút thịt, tròn trịa hơn một chút.
Dưới ánh đèn ấm áp, khuôn mặt trắng hồng, ngũ quan cũng đẹp hơn.
Lục Kỳ Miên giống như đóa hoa sắp tàn, sau khi được Thẩm Diêm Tu tận tâm vun trồng, từng chút từng chút, đã khôi phục được sức sống.
Tính tình Lục Kỳ Miên rất tốt, tức giận cũng không né tránh sự đụng chạm của anh, chỉ nhíu mày lẩm bẩm, “Trước đây anh đã hứa.”
“Thẩm Diêm Tu, anh lừa em, anh còn hung dữ nữa.”
Thẩm Diêm Tu đột nhiên mềm lòng đến mức rối bời, “Xin lỗi em.”
Thẩm Diêm Tu xin lỗi cậu, và dịu dàng nói: “Nhưng vi khuẩn, sẽ uy h**p đến sức khỏe của em……”
“Anh lắp camera giám sát trong nhà, hạn chế số lần và địa điểm em ra ngoài, hạn chế hành vi và ăn uống của em, chỉ là sợ mất em.”
Thẩm Diêm Tu vừa tắm xong, đuôi tóc còn ẩm ướt, giọt nước theo đó nhỏ xuống mu bàn tay của Lục Kỳ Miên.
Đôi mắt luôn trầm ổn của Thẩm Diêm Tu lúc này chứa đầy sự bất an.
Đối diện với vành mắt hoe đỏ của anh, Lục Kỳ Miên bỗng nhớ tới lúc mình mới xuất viện, nửa đêm tỉnh giấc luôn có thể thấy Thẩm Diêm Tu canh giữ bên giường, đeo khẩu trang, dưới ánh trăng, kiểm tra hơi thở và nhiệt độ của mình.
Thẩm Diêm Tu nắm lấy tay cậu áp lên má, giọng điệu chậm rãi dịu dàng, “Miên Miên, cứ coi như anh ích kỷ một chút, em hiểu cho anh nhé.”