Làm Càn

Chương 171

Chương 171: Không cho phép động đậy

Tần Ý Nùng vừa vào cửa, Đường Nhược Dao liền theo vào ôm lấy cô ấy, dùng chân đóng cửa lại.

Hai tay người phụ nữ trẻ tuổi vòng lấy eo cô ấy từ phía sau, gác cằm lên vai cô ấy, dịu dàng lưu luyến: "Bảo bảo."

Tần Ý Nùng cọ má lên cô, mặc cho cô ôm một lúc, khẽ vỗ lên tay Đường Nhược Dao, đi về phía hành lí ở góc tường, ngồi xuống mở ra.

Ngày mai hai người được hưởng ké hào quang của Tần Gia Ninh, đi Disney chơi.

Đường Nhược Dao nhanh một bước, nói: "Để em, sức khỏe chị còn chưa tốt, không thể lao lực."

Tần Ý Nùng bị cưỡng chế ôm về sô-pha, hai tay Đường Nhược Dao một trái một phải ấn cô ấy xuống, nghiêm lệnh ngăn cấm: "Không cho phép động đậy."

Tần Ý Nùng: "..."

Đường Nhược Dao đi tới trước tủ quần áo, mở ra, chọn một chồng quần áo mùa thu, còn đan xen cả hai chiếc áo đông dày cộp, vừa nhìn liền biết là chuẩn bị cho Tần Ý Nùng. Cô tháo móc xuống, ngồi bên giường gấp quần áo.

Tần Ý Nùng giơ tay đề nghị: "Chị có thể giúp gấp quần áo không?"

Đường Nhược Dao từ chối rất quyết đoán: "Không được."

Tần Ý Nùng lại hỏi: "Vậy chị có thể lại gần em một chút không? Xa quá, chị không nhìn rõ em."

Thị lực hai mắt Tần Ý Nùng bình thường, không tồn tại tình huống không nhìn rõ người còn lại khi ở trong cùng một phòng, chẳng qua là vì muốn dính lại một chỗ cùng người yêu. Cho nên Đường Nhược Dao vô cùng hiểu phong tình, nói: "Có thể, chị tới đây, có muốn em ôm chị không?"

Cô đứng dậy, đưa tay ra, làm tư thế muốn ôm cô ấy.

Tần Ý Nùng: "..."

Cô ấy đã ở nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, tuy chưa hoàn toàn thoát li khỏi xe lăn, nhưng đi lại một đoạn đã không thành vấn đề. Hơn nữa nền tảng sức khỏe tốt, cô ấy cảm thấy bản thân hồi phục rất nhanh, nếu không phải lo lắng sẽ để lại mầm bệnh, cũng vì Đường Nhược Dao không cho phép vận động, lúc này cô ấy đã bắt đầu vận động lại rồi.

Một phút sau, Tần Ý Nùng cuộn chân ngồi trêи giường, nhìn Đường Nhược Dao thành thục gấp quần áo, ý định muốn giúp đỡ bị ánh mắt sắc như dao của Đường Nhược Dao đè xuống, ngoan ngoãn ngồi đó, chỉ có thể rảnh rỗi không có việc gì làm.

"Trước đây em ở cùng Giang Tuyết Trân, vất vả không? Bà ta thường sai em làm việc nhà à?" Tần Ý Nùng hỏi.

"Cũng không coi là vất vả." Đường Nhược Dao nghĩ, nói, "Bà ta chỉ hay ăn lười làm, mồm miệng độc địa một chút, nhưng bụng dạ cũng không xấu xa, cũng không đánh em."

Đường Nhược Dao gấp xong tay áo, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đau lòng của Tần Ý Nùng, vô thức cười nói, "Chủ yếu là em ở ngoài quá lâu, không nhớ rõ những chuyện trước đây nữa, con người nên nhìn về phía trước."

"Bố em thì sao? Ông ấy đối xử với em thế nào?"

"Bố rất tốt với em, nhưng ông ấy bận rộn, phải kiếm tiền, có lúc không quan tâm tới gia đình lắm."

"Lúc nhỏ em có trải qua chuyện gì thú vị không?"

Động thái của Đường Nhược Dao dừng lại, lần lục trong trí nhớ, nói: "Ừm, đặc biệt thú vị thì không, thú vị bình thường có được không?"

"Nói thử xem." Ánh mắt Tần Ý Nùng phát sáng.

"Hồi em học cấp hai, bố em mua cho em một chiếc xe đạp, của hãng Phượng Hoàng, màu hường phấn, em gọi nó là Ferrari."

Tần Ý Nùng khẽ cong khóe mắt lên.

"Lúc đó đi xe đạp đều nghiên cứu kĩ thuật, đi một tay, không dùng tay, dựa vào cơ thể để xe đạp chuyển hướng, nhưng tốc độ phải nhanh, nếu không đầu xe dễ bị nghiêng. Buổi sáng em tới trường rất sớm, trêи đường không có ai, em buông cả hai tay, giả vờ như mình là con chim, dang cánh trong gió, đi rất nhanh. Còn hát một bài hát cũ, em nghĩ xem, hình như là "Chiếc Cánh Bên Trái" của Hứa Phi."

"Ừm? Hình như chị chưa nghe."

"Là ca khúc trong phim thần tượng rất nổi tiếng năm đó, nhưng ngu ngốc lắm, chị không cần biết." Đường Nhược Dao thẹn thùng giải thích, ai chẳng có tuổi hồng mộng mơ.

"... Ờ." Tần Ý Nùng nói, không phải rất vui. Người ta thường nói "Ba tuổi cách một thế hệ", cô ấy và Đường Nhược Dao hơn nhau cả hai thế hệ, những thứ cô từng xem, từng thích, bản thân lại không hề biết.

Cô ấy muốn học bù, nóng lòng muốn hiểu về tất cả quá khứ của Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao phát giác cảm xúc của cô ấy, thoáng đỏ mặt, nhỏ tiếng nặn ra tên bộ phim thần tượng kia: "Cùng Nhau Ngắm Mưa Sao Băng."

Tần Ý Nùng nhướng mày, lấy iPad vào trong ứng dụng tìm kiếm.

Đường Nhược Dao đè tay cô ấy lại, nói: "Phim để tối xem, em còn chưa nói xong."

Tần Ý Nùng nhấp vào tập đầu tiên, thoát ra, lưu lại lịch sử phát, đóng iPad lại, nói: "Vốn dĩ chị cũng không định xem bây giờ, em nói tiếp đi."

Đường Nhược Dao nói: "Tại sao ấn tượng của em lại sâu đậm vậy chứ, ngày hôm đó em hát "Chiếc Cánh Bên Trái", bị đâm vào cái rãnh bên đường, thật sự chỉ còn chiếc cánh bên trái thôi, tay phải bị gãy rồi."

Tần Ý Nùng cười thành tiếng: "Ha ha ha ha ha."

Đường Nhược Dao giơ tay phải của mình lên, bao gồm cả ngón tay, động đậy một lượt trước mặt cô ấy, thon dài linh hoạt, lên tiếng giống như nhấn mạnh: "Lúc đó bị thương không nghiêm trọng, hồi phục cũng nhanh chóng, không hề lưu lại chút mầm bệnh nào, chị yên tâm."

Tần Ý Nùng nghĩ trong lòng: Đương nhiên chị yên tâm rồi, cũng không phải chưa từng thử.

Nhưng Đường Nhược Dao không biết tay mình đã từng được dùng đến, lúc này ánh mắt nhìn cô ấy ý vị sâu xa, nhất thời tâm trạng thấp thỏm, hối hận đã kể chuyện này. Ngộ nhỡ Tần Ý Nùng hoài nghi cô không ổn thì làm sao đây? Cho dù cô không ổn, lúc này cũng chưa có cơ hội trải nghiệm thực tiễn, lại bị hiểu nhầm mất không nửa tháng. Tồi tệ nhất là... ngay cả bản thân Đường Nhược Dao cũng không xác định bản thân có làm được hay không.

Đường Nhược Dao nuốt nước bọt, vì để tránh Tần Ý Nùng tiếp tục dây dưa với vấn đề này, cưỡng chế đổi chủ đề: "Chị thì sao?"

"Chị cái gì?"

"Có chuyện gì vui không?"

"Lúc nhỏ chị thi điểm thấp, chị gái giúp chị giả dạng chữ kí phụ huynh, có tính không?"

"Tính. Em cũng giúp Đường Phỉ kí tên."

Cùng một thế giới, cùng một người chị.

Tần Ý Nùng cười nói: "Còn có, khi chị học tiểu học, có bạn nam thích chị, chị không biết, có một hôm chị gái về nhà cùng chị, phát hiện có người bám đuôi theo chị mãi, chị ấy hỏi chị, người đó là ai, chị nói là Tiểu Quân, bạn học của chị."

Đường Nhược Dao: "Tiểu Quân ha ha ha ha ha."

Không đúng, tại sao chị ấy lại nhớ rõ về Tiểu Quân như thế?

Tần Ý Nùng nói: "Chị quên mất người đó tên gì rồi, đặt tên bừa thôi."

Đường Nhược Dao thả lỏng.

Tần Ý Nùng nói: "Sau đó ngày hôm sau, chị ấy đến nói chuyện cùng bạn học đó, khiến cậu bé kia khóc lóc."

Cô hỏi Tần Ý Nùng, chị gái chị đã nói gì, Tần Ý Nùng nói không nhớ rõ.

Nói chuyện rất lâu, vô thức cũng đã thu dọn xong hành lí.

Hai người lần lượt đi tắm, về giường ôm nhau cùng ngủ, chăn đệm mềm mại, thơm mùi nắng mới.

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, Đường Nhược Dao dụi mắt, miệng lẩm nhẩm kiểm tra hành lí tối qua một lượt, đóng hành lí lại, cài đặt mật mã, xỏ dép lê đi vào nhà vệ sinh.

Tần Ý Nùng đưa bàn chải đánh răng tự động đã có sẵn kem đánh răng tới, chiếc gương trêи bồn rửa mặt chiếu lên hai khuôn mặt ngái ngủ – tối qua tắm xong lại tiếp tục nói chuyện, giống như người cả đời bị câm, nói mãi không hết, rất muộn mới ngủ.

Tần Ý Nùng đánh răng xong đã hoàn toàn tỉnh ngủ, Đường Nhược Dao vẫn chưa, cô ngủ rất trầm, rất khó để thức giấc.

Tần Ý Nùng lấy bông rửa mặt dùng một lần dịu dàng lau sạch nước đọng trêи mặt Đường Nhược Dao, ôm lấy đầu cô, hôn lên trán. Đường Nhược Dao vừa có chút ý thức rõ ràng, lập tức lại quay cuồng.

Cô không nói gì nắm lấy tay Tần Ý Nùng đè lên bồn rửa mặt, hôn nhau với nụ hôn vị trà xanh.

Hai người thu dọn ổn thỏa, nhấc hành lí xuống nhà.

Ninh Ninh còn dậy sớm hơn hai vị phụ huynh, ngẩng đầu lên từ sô-pha phòng khách, vui vẻ nói: "Mẹ, cô Đường, chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng." Tần Ý Nùng đáp lời cô bé, nhưng ánh mắt lại nhìn tới Kỷ Vân Dao ở một bên, nhàn nhạt nhưng dịu dàng nói, "Đến rồi à."

Đại khái là vì lịch trình cá nhân, Kỷ Vân Dao chỉ mặc chiếc áo khoác nhàn nhã phối hợp cùng quần thể thao, tóc dài tùy tiện buộc sau lưng, khí thế dũng mãnh trêи người được rút đi, lộ ra mấy phần nhã nhặn thanh tú.

"Cô nhỏ, mợ nhỏ." Kỷ Vân Dao lên tiếng chào hỏi, mở đầu vẫn là khóe miệng như cười như không thương hiệu, khiến thiện cảm khó khăn mới nảy sinh hoàn toàn biến mất.

Đường-mợ nhỏ-Nhược Dao không vững một bước,  suýt chút nữa trượt chân trêи cầu thang.

Kỷ Vân Dao cười ha ha.

Tần Ý Nùng đỡ Đường Nhược Dao, cũng có chút buồn cười, nhưng nghĩ nghĩ vẫn nhịn xuống.

Dì Phương đã làm xong bữa sáng, cùng nhau ăn một bữa cuối cùng trước khi xuất phát.

Kỷ Vân Dao làm việc rất chu đáo, mọi người ăn xong rồi lên chiếc SUV cỡ lớn đang dừng trong sân, còn ân cần chuẩn bị ghế cho trẻ nhỏ ở ghế sau, Đường Nhược Dao và Tần Ý Nùng một trái một phải ngồi bên Ninh Ninh, nhỏ tiếng nói chuyện với cô bé, trả lời những vấn đề kì lạ cổ quái của nó. Một đoàn người cùng nhau rời khỏi nhà, đi thẳng tới sân bay.

Đường Nhược Dao đột nhiên nhớ ra, từ đầu tới cuối không ai nhắc tới chuyện vé máy bay, cô cúi đầu gõ chữ trêи điện thoại, điện thoại trong túi Tần Ý Nùng rung lên, cô ấy lấy ra xem: [Vé máy bay của chúng ta đâu?]

Tần Ý Nùng bình tĩnh đáp: [Con bé có phi cơ riêng, trị giá ba trăm triệu tệ]

Đường Nhược Dao: "..."

Nghèo khó hạn chế sức tưởng tượng của cô.

Cô biết trong giới có không ít người máu mặt có phi cơ riêng, ví dụ như một siêu sao lớn thành danh đã lâu nào đó, một vị đạo diễn nổi tiếng nào đó, còn có Lâm Nhược Hàn, vân vân.

Đầu ngón tay của Đường Nhược Dao khẽ run lên, nuốt nước bọt, nói: [Chị có không?]

Tần Ý Nùng gõ chữ: [Chị không mua]

Đường Nhược Dao nghĩ trong lòng: Là không mua, không phải không mua được.

Tần Ý Nùng lại gửi thêm một tin nhắn tới: [Không cần thiết]

Phi cơ riêng loại bình thường không đắt, loại hào hoa cũng mấy chục triệu là mua được, nhưng tương ứng với nó là việc duy tu bảo dưỡng, cùng chi phí nhân công, đều phải tiêu một khoản tiền không nhỏ, trước giờ Tần Ý Nùng đều không nỡ tiêu tiền cho bản thân.

Đường Nhược Dao gửi đi dấu ba chấm.

Tần Ý Nùng hiểu sai ý, nhướng cao mày, nói: [Nếu em muốn chị mua cho em nhé?]

Đường Nhược Dao ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu trước mặt cô ấy, nhỏ tiếng nói: "Em không cần."

Tần Ý Nùng híp mắt.

Đường Nhược Dao nhìn biểu cảm của cô ấy liền biết Tần Ý Nùng đang suy nghĩ tới tính khả thi thiết thực của chuyện này, bày ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Thật sự không cần, chị đừng tiêu tiền lung tung, em sẽ giận đấy."

"... Nói sau đi." Vẻ mặt Tần Ý Nùng vui vẻ.

Còn chưa gả cho cô ấy, đã muốn tiết kiệm tiền cho cô ấy rồi.

Suy nghĩ của Tần Ý Nùng chuyển động, nói: [Sau này em quản lí tiền bạc giúp chị được không?]

Đường Nhược Dao phản ứng mãnh liệt: [Không muốn!]

Tần Ý Nùng hỏi: [Tại sao?]

Đường Nhược Dao: [Em không có đầu óc thương nhân, chị tự lấy đi đầu tư, tiền sinh tiền, để trong tay em chỉ là tiền chết thôi] Cô đã đặc biệt tìm hiểu về sự nghiệp của Tần Ý Nùng ngoài quay phim diễn xuất, nhãn quang đầu tư độc đáo, kiếm tiền không ít hơn quay phim, với tài sản của cô ấy hiện tại, cho dù có rút lui khỏi giới giải trí cũng có thể tiêu diêu hưởng thụ cuộc sống.

Tần Ý Nùng: [Cũng được]

Kỷ Vân Dao ngồi bên ghế phó lái, nhìn hai người từ kính chiếu hậu một cái, rõ ràng ngồi cạnh nhau nhưng lại dùng điện thoại trao đổi một số chuyện "không cho người khác biết", lông mi dài rung lên, rũ mắt xuống.

Đoàn người tới khu đỗ máy bay, cơ trưởng thân hình cao to đi từ xa tới đón tiếp, khom lưng mời mọi người lên máy bay. Ngoài ra còn có một vị tiếp viên hàng không mặc đồng phục lịch sự ngọt ngào khom lưng chào hỏi, nhận lấy hành lí của mọi người từ tay trợ lí của Kỷ Vân Dao.

Đường Nhược Dao ngồi trêи ghế da thoải mái, nhìn mặt đất xa dần bên ngoài cùng những kiến trúc trở nên nhỏ bé từ cửa sổ.

Khi máy bay vững vàng trêи tầng bình lưu, Tần Ý Nùng rút iPad trong túi ra, xem bộ phim thần tượng "Cùng Nhau Ngắm Mưa Sao Băng" mà tối qua cô ấy đã lưu trữ, cô ấy chuẩn bị hai chiếc tai nghe bluetooth, đưa cho Đường Nhược Dao, mỗi người một tai.

Xem đoạn đầu, hai người cười tới không ổn.

Kỷ Vân Dao làm động tác tay, tiếp viên hàng không xinh đẹp trẻ tuổi mở chai rượu vang quý giá của một hầm rượu tư nhân bên Pháp, chầm chậm rót rượu vào ly, đoan trang khom lưng, lùi xuống.

Kỷ Vân Dao nhấp một ngụm rượu, nhưng hương vị nồng nàn bình thường đã không còn kϊƈɦ thích vị giác của cô nữa. Cô đứng dậy, tự nhiên như không đi qua hai người, liếc một cái lên màn hình iPad.

Một chàng trai ngạo mạn hống hách với bờ vai rộng, vẻ mặt thô bạo, đang chỉ vào một cô gái nói gì đó.

Kỷ Vân Dao sinh năm 1995, lớn hơn Đường Nhược Dao một tuổi, năm 2009 cô đã 14 tuổi, đang học lớp mười ở trường trung học phổ thông quốc tế nào đó, dù phim thần tượng phổ biến toàn quốc, cô bận rộn học hành nên chưa từng xem, nhưng đầu đường cuối ngõ đều là quảng cáo, người xung quanh cũng thảo luận, Kỷ Vân Dao cũng có ấn tượng.

Kỷ Vân Dao khinh bỉ phì một tiếng trong lòng: Trẻ con.

Năm phút sau, cô từ phòng vệ sinh quay lại, lại đi qua hai người, giơ tay vỗ vai Đường Nhược Dao, Đường Nhược Dao tháo tai nghe xuống, dùng ánh mắt biểu thị nghi vấn.

Kỷ Vân Dao hất cằm, mặt không biến sắc nói: "Ninh Ninh tìm cô."

Đường Nhược Dao chớp mắt, quay đầu nhìn bạn nhỏ đang nói chuyện với Kỷ Thư Lan, bán tín bán nghi. Cô thông báo với Tần Ý Nùng một tiếng, đứng dậy rời đi.

Tần Ý Nùng ấn tạm dừng, đợi Đường Nhược Dao quay lại.

Ai biết Kỷ Vân Dao trực tiếp chiếm giữ vị trí của Đường Nhược Dao, cầm tai nghe đặt ở một bên lên, tự nhiên đeo lên tai mình, sau đó hai tay đan lấy nhau, hờ hững nói: "Bắt đầu đi."

Tần Ý Nùng: "..."

Yêu cầu nho nhỏ, trước giờ cô ấy không từ chối, cùng lắm lát nữa Đường Nhược Dao quay lại sẽ xem lại một lần.

Tần Ý Nùng ấn tiếp tục.

Kỷ Vân Dao khẳng định cô ấy sẽ không từ chối, tùy tiện ngồi xuống, tu hú chiếm tổ, không đi nữa.

Đường Nhược Dao hỏi Ninh Ninh xong, phát hiện mình bị chơi xỏ, quay về: "???"

Tiếp viên hàng không nhắc nhở thời gian hạ cánh, Kỷ Vân Dao xem xong ba tập phim thần tượng ngu ngốc tâm tình thỏa mãn ngồi về vị trí của mình, thắt chặt dây an toàn.

Đường Nhược Dao nhích tới gần tai Tần Ý Nùng, u oán nhỏ tiếng nói: "Chị xem phim thần tượng cùng cô ấy."

Tần Ý Nùng: "..."

Tới nơi nghỉ ngơi phải diễn phim thần tượng cùng Đường Nhược Dao, kabedon, sô-pha-don, các loại don, Đường Nhược Dao mới miễn cưỡng hết giận.

Là vì Kỷ Vân Dao luôn tìm cớ "gần gũi" Tần Ý Nùng nên Đường Nhược Dao không vừa mắt, nhưng Tần Ý Nùng thấp thoáng phát hiện được gì đó. Lần này sau khi hòa giải, Kỷ Vân Dao không tiếp tục nói những lời mập mờ ám chỉ để dọa nạt cô ấy nữa, nghĩ tới những tin đồn nghe được từ đằng dòng thứ nhà họ Kỷ, trong đầu hiện lên một suy nghĩ.

Cho dù có là thật, chỉ sợ người như Kỷ Vân Dao cũng không muốn để cô ấy biết được suy nghĩ thật sự của mình, cho nên Tần Ý Nùng quyết định giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra, duy trì thái độ trước đây.

Ngày đến được điểm đích không sắp xếp lịch trình, hoạt động tự do.

Kỷ Vân Dao dẫn Ninh Ninh cùng hai người già đi dạo phố, Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao ở lại biệt thự của Kỷ Vân Dao giết thời gian. Dưới tầng ngầm có phòng tập gym, Đường Nhược Dao tập gym, Tần Ý Nùng chỉ có thể nhìn thèm thuồng.

Người phụ nữ trẻ tuổi mặc áօ ɭót thể thao, đường cong phần lưng ngày càng lưu loát xinh đẹp trong thời gian luyện tập lại gần đây, lúc đứng dậy có thể cảm nhận rõ ràng sức mạnh ẩn chứa bên trong, cả người cô là mồ hôi, những giọt mồ hôi không ngừng lăn xuống.

Đầu óc Tần Ý Nùng phấp phới đủ loại màu sắc, không thể không dịch chuyển ánh mắt.

Cô ấy thử nắm chặt thành nắm đấm, sờ nắn bắp tay mình, may mà còn có chút cơ bắp, không phải mềm nhũn.

Nhân lúc Đường Nhược Dao không chú ý, cô ấy lấy tạ đôi, kết quả thử nghiệm tạm thời khiến cô ấy hài lòng.

Toàn thân Đường Nhược Dao nóng hổi, ra khỏi khu vực máy móc, Tần Ý Nùng lấy khăn mặt lau mồ hôi cho cô ấy, sau đó đưa nước tới. Đường Nhược Dao uống một ngụm nhỏ, cẩn thận tránh tay cô ấy, cười nói: "Chị đừng động vào em vội, làm chị đổ mồ hôi mất."

Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói: "Trước đây em không thường xuyên làm chị đổ mồ hôi sao?"

"Dạ?" Đường Nhược Dao mất mấy giây phản ứng mới hiểu ra cô ấy đang nói gì, ngón tay cầm chai nước vô thức động đậy hai cái, gò má nhuộm lên một tầng hồng nhạt.

Điểm kĩ năng mặt dày của cô vẫn chưa quy hoạch phương diện này.

Tần Ý Nùng hứng thú hưởng thụ phản ứng thú vị của cô, ánh mắt trêu đùa.

Đường Nhược Dao ngẩng đầu uống một ngụm nước lớn, nhét chai nước khoáng vào trong tay cô ấy, hít sâu một hơi, nói: "Em đi tắm trước đã."

...

Dòng nước ấm chảy từ vòi hoa sen xuống, những giọt mồ hôi được gột sạch, nhưng cảm giác dinh dính làm thế nào cũng không rũ sạch được.

Đường Nhược Dao càng tắm càng nóng, đưa tay tắt vòi nước đi, lòng bàn tay chống lên tường, khẽ thở dốc.

Cô tắm thêm lần nữa bằng nước lạnh, mặc áo tắm ra ngoài, Tần Ý Nùng, tên vô lương tâm đùa giỡn xong chạy đi gọt táo, ngón tay trắng bóc thon dài, cầm dao gọt trái cây, vỏ táo cắt thành vòng dài rơi xuống dưới, chưa bị đứt đoạn.

Đường Nhược Dao vô thức kéo chặt cổ áo tắm của mình, đè từng tia cảm xúc trào lên trong tim xuống tận nơi sâu nhất.

"Cắt miếng? Hay là ăn luôn?" Tần Ý Nùng khẽ lắc lư dao gọt hoa quả, vứt vỏ táo vào thùng rác.

"Ăn luôn đi, em không cầu kì."

Đường Nhược Dao đưa tay ra nhận lấy, Tần Ý Nùng đưa tay về phía sau tránh đi, cúi đầu cắn một miếng, một tay giữ lấy gáy Đường Nhược Dao, hôn lên môi cô, đưa quả ngọt tới miệng.

Đường Nhược Dao bị cô ấy quyến rũ tới phát điên rồi.

Có phải người phụ nữ cậy sức khỏe chị ấy không tốt, nên mới mặc ý càn rỡ đúng không?

Khóe môi Tần Ý Nùng mang theo nụ cười, nhân trước khi Đường Nhược Dao xù lông, nói: "Mục Thanh Ngô gọi điện thoại cho em."

Đường Nhược Dao nuốt táo trong miệng xuống, nửa tức giận nửa ảo não nhìn cô ấy, cầm điện thoại lên, điện thoại hiển thị cuộc gọi nhỡ.

Cô ngạc nhiên, hỏi: "Chị không nghe sao?"

Tần Ý Nùng nhấc mí mắt, hỏi ngược lại: "Tại sao chị phải nghe?" Vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện đương nhiên.

Đường Nhược Dao sáng tỏ, cười lên, nghĩ trong lòng: Đồ nhỏ nhen, ghen từ hôm qua tới bây giờ.

Cô không tránh đi, gọi điện thoại lại cho Mục Thanh Ngô ở trước mặt Tần Ý Nùng. Tần Ý Nùng giữ cô lại, để cô ngồi trêи đùi mình, Đường Nhược Dao giãy giụa, không trốn được, nghĩ Tần Ý Nùng ở đây, cuộc điện thoại này không thể gọi quá lâu, để mặc cho cô ấy ôm.

"Chị Mục."

"Hôm qua em nói với tôi không cần làm quan hệ công chúng, hôm nay liền xảy ra chuyện rồi." Mục Thanh Ngô thở dài nói, nhưng ngữ khí không thấy quá căng thẳng, có lẽ đã giải quyết ổn thỏa.

"Xảy ra chuyện gì thế?"

Tối qua nhận được câu trả lời của Đường Nhược Dao, Mục Thanh Ngô liền buông xuống chuyện làm sáng tỏ bạn trai, nhưng cô ấy vẫn để người chú ý đến diễn biến câu chuyện phía sau, kịp thời báo cáo, tránh cho người có lòng mượn đề tài phát huy, bịa chuyện gây sự.

Sự thật chứng minh, sự cẩn thận của cô ấy là chính xác. Từ hôm qua tới nửa đêm, trong thời gian thực liền có không ít thủy quân và đoàn đội bôi nhọ xuất hiện tung tin đồn, nhằm vào sở thích khác người trêи phương diện tình cảm của Đường Nhược Dao, bịa đặt cô thích ngủ với tiểu thịt tươi trong đoàn làm phim, chỉ là có chỗ dựa vững chắc, sự việc đều bị đè xuống. Giới giải trí vàng thau lẫu lộn, không có con chim ngoan, nhìn trong sạch, thật ra là rác rưởi.

Tới buổi sáng nay, tài khoản marketing nhận tiền bắt đầu đăng bài, nói về "sở thích" của Đường Nhược Dao một cách trơn tru đầy đủ, còn tung ra những chứng cứ giả dối nào đó của người biết nội tình.

Người hâm mộ còn nhanh hơn đoàn đội, trào tới tài khoản marketing khống chế bình luận, đăng bài làm sáng tỏ, những người Đường Nhược Dao từng hợp tác đều là diễn viên lão làng, đây đơn thuần chỉ là lời bịa đặt không chứng cớ. Đoàn đội bôi nhọ lại nói, tiểu thịt tươi ở đoàn làm phim "Nam Sơn Hạ" nhiều như thế, bị các người bỏ qua sao? Muốn tẩy trắng cũng phải có trình độ.

Không biết là ai, lôi kéo Vưu Danh Hiên ra, ý định lật lại bản án của Vưu Danh Hiên.

Năm đó tin đồ của Đường Nhược Dao và Vưu Danh Hiên náo loạn tới sôi sục, một dạo suýt chút nữa kéo Đường Nhược Dao xuống nước, nếu không phải sau này lộ ra video bằng chứng xác thực, hung hăng vả Vưu Danh Hiên một cái thật kêu, bây giờ có lẽ phía sau tên tuổi cô sẽ gắn chặt với bạn trai tin đồn Vưu Danh Hiên.

Vưu Danh Hiên là lạc đà gầy nhưng vẫn mạnh hơn ngựa, người hâm mộ lũ lượt lên tiếng bất bình: [Sự thật cuối cùng cũng lộ ra chân tướng, anh chúng tôi bị oan! Cái thứ phụ nữ mưu mô thâm

độc như Đường Nhược Dao, kẻ ác lại lên tiếng ăn vạ, quật lại một đòn!]

Tất cả quên đi sự thật trước đây, một lòng kêu oan cho anh trai.

Người hâm mộ hai nhà bùng lên chiến tranh, fan của sao nữ trước giờ không bằng sao nam, phía dưới tài khoản marketing đều bị fan của Vưu Danh Hiên chiếm giữ, khắp nơi đều là lời bịa đặt cùng làm nhục nhằm vào Đường Nhược Dao.

Đường Nhược Dao nhíu mày: "Là Vưu Danh Hiên làm sao?"

Tần Ý Nùng ở rất gần cô, lỗ tai dán sát lên điện thoại của Đường Nhược Dao, nghe rõ mồn một những lời Mục Thanh Ngô nói, ánh mắt trầm xuống.

Cô ấy nể mặt mũi chú của Vưu Danh Hiên, không cạn tàu ráo máng, nhắm một mắt mở một mắt với ý định quay lại giới của hắn, nhưng người này lại muốn tự tìm đường chết.

Nhưng Mục Thanh Ngô nói: "Không chắc, tôi còn đang điều tra, nhưng tôi cảm thấy hắn bị người ta lợi dụng."

Đường Nhược Dao nói: "Là sao ạ?"

Mục Thanh Ngô nói: "Tôi đã hỏi người quản lí của hắn, người quản lí của hắn nói gần đây hắn rất an phận, hơn nữa hắn bị giáo huấn một lần, hiện tại đã tổn hại nhuệ khí nặng nề, cho dù không có não cũng không đến mức không có não tới bước này." Nói tới đây, Mục Thanh Ngô cười lên, nói, "Hắn đã ba mươi rồi, miếng thịt quắt, mặt lớn cỡ nào mới có thể trơ tráo nói mình là tiểu thịt tươi chứ?"

Đường Nhược Dao cũng cười thành tiếng.

"Cho nên, tôi nghiêng về đối thủ cạnh tranh của em, muốn chơi em, bình thường em khiêm tốn như thế, đột nhiên hừng hực lên, sẽ có những kẻ tiểu nhân độc ác muốn hành động, xem có thể kéo em ngã ngựa hay không." Mục Thanh Ngô cảm thán, "Những kẻ này ấy à, cũng không nhìn rõ xem bản thân là cái thứ rác rưởi gì, mặc long bào cũng không giống Thái tử, cả ngày chỉ suy nghĩ thủ đoạn làm hại người."

Đường Nhược Dao đã quen thuộc, nhàn nhạt cười: "Gửi thư luật sư cảnh cáo chưa ạ?"

"Cảnh cáo rồi, nhất định phải cảnh cáo. Tôi tranh chấp không được, nhưng thư luật sư gửi đi nhanh, chuyện này vừa ập tới tôi liền làm sáng tỏ cho em, thuận tiện để đám fan của Vưu Danh Hiên nhìn rõ sự thật thần tượng nhà bọn họ căn bản không phải tiểu thịt tươi, từng người từng người trong lòng đều không biết suy nghĩ." Mục Thanh Ngô đột nhiên phì khẽ một tiếng, nói, "Không phải tôi nói, năm nay có phải em đen đủi không, cách năm ba hôm lại có người muốn chơi em, tới cuối năm vẫn chưa dừng lại."

Trong lòng Đường Nhược Dao khẽ cạch một tiếng, liếc mắt nhìn Tần Ý Nùng, mặt mày Tần Ý Nùng không cảm xúc.

Đường Nhược Dao tự nhiên cười một tiếng: "Đó chẳng phải vì trước đây có người che chở em sao? Những tin đồn này còn chưa thành hình, đã bị giết từ trong nôi." Tay ôm lấy cô của Tần Ý Nùng dần thả lỏng, Đường Nhược Dao kịp thời ấn mu bàn tay cô ấy lại.

"Chị Mục, em còn có chút chuyện, em đi làm đây ạ."

"Đi đi."

Mục Thanh Ngô vừa cúp điện thoại, nhớ ra chuyện tối hôm qua quên mất, vội nói: "Kịch bản! Em mau cho tôi đáp án chính xác, người ta đang đợi đấy, còn tiếp tục kéo dài lại nói em mắc bệnh ngôi sao."

"Em biết rồi, tối nay em sẽ trả lời chị."

Đường Nhược Dao đặt điện thoại xuống, chú ý tới mí mắt rũ xuống của Tần Ý Nùng.

"Tần Ý Nùng."

Tần Ý Nùng cứng nhắc ngẩng mí mắt lên, đồng tử đen láy, trong đôi mắt luôn nồng nàn như nước không có bất kì cảm xúc dư thừa.

Ở lâu trong Neverland, sớm muộn gì cũng phải ra ngoài đối diện với hiện thực.

+++++++++

Chương 172: Cứu rỗi
Bình Luận (0)
Comment