Chương 172: Cứu rỗi
"Chị nghe em nói đi, không phải lỗi của chị." Đường Nhược Dao giơ hai tay ôm lấy mặt Tần Ý Nùng, nhìn sâu vào đôi mắt cô ấy, "Em bước chân vào nghề này, vốn dĩ sẽ phải trải qua những chuyện như vậy, chị đã làm rất nhiều việc cho em rồi."
Âm thanh của Đường Nhược Dao rất nhẹ, rất ấm áp, đôi mắt từ đầu tới cuối chăm chú nhìn Tần Ý Nùng, trong buổi chiều tà, mang lại sức mạnh độc hữu trấn an lòng người của cô.
Thật ra Tần Ý Nùng không trách móc bản thân quá mức, đời này đã xác định cô ấy không thể tách khỏi Đường Nhược Dao, vậy cô ấy sẽ thử điều chỉnh phương pháp tư duy vấn đề của bản thân. Trong thời gian cô ấy nhập viện, Đường Nhược Dao cũng từng nói với cô ấy, sai lầm không phải là cô ấy, mà là những kẻ ngoài kia, Tần Ý Nùng liền khắc sâu suy nghĩ này trong lòng.
Phàm là cục đá ngáng đường tình yêu giữa cô ấy và Đường Nhược Dao, bao gồm cả chính suy nghĩ của bản thân, Tần Ý Nùng sẽ nhấc chân đá nó đi.
Trong khoảng khắc ban nãy, chỉ là cô ấy đột nhiên cảm thấy mệt mỏi cùng ghê tởm.
Vốn dĩ ngủ lâu trong giấc mộng đẹp ngọt ngào, đột nhiên giật mình thức giấc, nghe được âm thanh hỗn tạp bên ngoài lần nữa lọt vào đôi tai thanh tịnh, giống như dòi bọ chui rúc vào xương cốt, khiến người ta cảm thấy buồn nôn.
So với điều này, chút tự trách kia, nhỏ đến mức không đáng nhắc tới.
Tần Ý Nùng hiểu rõ ràng bản thân muốn thứ gì, muốn làm điều gì, nhưng không trở ngại tới việc cô ấy say sưa trong những tiếng an ủi dịu dàng của người phụ nữ trẻ tuổi, khi Đường Nhược Dao nói lí lẽ, khơi thông cho cô ấy, trong mắt Tần Ý Nùng là một trong mười khoảnh khắc quyến rũ mê người nhất của Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao nói rất lâu, Tần Ý Nùng không nói một câu, chỉ ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt ẩm ướt tới phát sáng của cô.
Đường Nhược Dao khẽ nhướng mày: "Ừm?"
Song kϊƈɦ trong mười khoảnh khắc, trái tim giống như có dòng điện xoẹt qua.
Tần Ý Nùng nói trong lòng: Đòi mạng.
Cô ấy kéo tay Đường Nhược Dao trêи mặt xuống rồi nắm lấy, một tay đỡ gáy cô đè ra sau, đột nhiên hôn cô.
Đường Nhược Dao mở to mắt, không hề đoán trước: "Ưm."
Đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Tần Ý Nùng, cô căn bản vô lực đề kháng, kinh nghiệm mỏng manh cũng khiến cô không biết đề kháng từ đâu, để mặc cho cô ấy chi phối tất cả.
Rất lâu sau.
Tần Ý Nùng buông cô ra, khẽ ngậm lấy bờ môi sưng đỏ của cô, một chút lại một chút, mới nói: "Lát nữa chị đi tìm Kỷ Vân Dao." Âm thanh mang theo chút khàn khàn.
Đường Nhược Dao nép vào trong lòng cô ấy, ý thức mơ hồ vừa mới quay lại sau thời gian đi chơi xa, khóe mắt phiếm lên chút ửng hồng nhàn nhạt, ánh mắt mê mang: "Gì ạ?"
Tần Ý Nùng bật cười xoa đầu bạn gái, nói: "Chị đi tìm Kỷ Vân Dao, hỏi con bé chuyện về Lê Ích Xuyên."
Chuyện của Đường Nhược Dao, cho dù kẻ giở trò phía sau có phải Lê Ích Xuyên hay không, cô ấy dưỡng bệnh hơn nửa tháng, không cho ông ta chút tin tức nào, tương lai sẽ không tiếp tục liên hệ, Lê Ích Xuyên sớm muộn gì cũng sẽ ra tay.
Đầu óc Đường Nhược Dao vang lên hồi chuông cảnh báo, lập tức nói: "Em cũng đi!"
Tần Ý Nùng làm mặt "Em chắc chắn chứ?"
Đường Nhược Dao đổi ngữ điệu trưng cầu ý kiến, cẩn thận nói: "Em có thể đi cùng chị không?" Đổi thành dáng vẻ vô cùng đáng thương không chút kẽ hở.
"Đương nhiên có thể." Tần Ý Nùng cười nói, "Em hiểu lầm rồi, chỉ là chị nghĩ em không thích con bé, cho nên không muốn miễn cưỡng em."
Đường Nhược Dao lập tức nói: "Lẽ nào chị thích cô ấy?"
Không thể nói lí lẽ với người phụ nữ ghen tuông, cô bạn gái nhỏ này của Tần Ý Nùng còn là người thẳng tính, không hề giấu này giấu nọ trước mặt cô ấy, ghen thì ghen, tức giận thì tức giận, viết rõ ràng trêи mặt.
Tần Ý Nùng rất hưởng thụ ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu của cô, sắc mặt nhuộm lên đôi phần vui vẻ, nói: "Chị không thích Kỷ Vân Dao."
"Vậy chị thích ai?"
"Em không biết sao?" Tần Ý Nùng bất ngờ hỏi ngược lại.
"Không biết." Đường Nhược Dao biết rõ còn cố hỏi, trong ánh mắt toàn là ý cười.
Tần Ý Nùng nắm lấy tay người phụ nữ trẻ tuổi, cúi đầu hôn lên mu bàn tay của cô thật lâu, mấy giây sau mới buông ra, dịu dàng nhìn vào mắt cô.
Không nghe được đích thân người phụ nữ ấy tỏ tình, khiến Đường Nhược Dao có chút thất vọng, nhưng nụ hôn của Tần Ý Nùng miễn cưỡng bù đắp lại. Cô ấy vốn dĩ là người xấu hổ không nói được lời yêu thương ra miệng, hành động thực tế đã đại diện cho tất cả.
Đường Nhược Dao đứng lên, buộc chặt dây áo tắm lỏng lẻo, nói: "Em đi thay quần áo, chị gọi điện hỏi xem bao giờ thì mẹ chị về nhé?"
Tần Ý Nùng nói: "Ừ."
Tần Ý Nùng nhìn Đường Nhược Dao vào nhà vệ sinh, mới tìm điện thoại, mở danh bạ, đầu ngón tay dừng lại trêи số điện thoại của Kỷ Thư Lan, một giây sau khi gọi đi, nhanh chóng ngắt máy, cô híp mắt lại, gọi điện cho Kỷ Vân Dao.
Khu vực dành cho trẻ em trong trung tâm thương mại.
Thư kí sau lưng Kỷ Vân Dao toát mồ hôi đầy đầu, trêи tay đầy ắp túi tắm, đều là quần áo mới cùng đồ chơi mua cho bạn nhỏ, hai tay Kỷ Vân Dao đút trong áo khoác, tản bộ trong trung tâm thương mại, ánh mắt nhìn bóng lưng bạn nhỏ phía trước dịu dàng.
Ninh Ninh đến thành phố mới vô cùng hưng phấn, ngay cả sở thích mua sắm cũng trỗi dậy hừng hực.
Mười phút sau, Kỷ Vân Dao vỗ vai thư kí, nhận lấy hai túi đồ nặng trịch trêи tay khiến vai cô trũng xuống. Thư kí hoảng hốt, đang định nói gì đó, bị ánh mắt Kỷ Vân Dao ngăn lại, không dữ dội, ngược lại có chút tản mạn, nhưng khiến thư kí không dám thở mạnh một hơi, quy củ lui đi.
Một tay Kỷ Vân Dao lắc lư túi đồ, điện thoại trong túi rung lên, cô nhìn màn hình hiển thị, đáy mắt nhanh chóng lướt qua một tia vui vẻ ngay đến cả bản thân cũng không phát giác được, cố ý chờ đợi mấy giây, mới nghe máy, hờ hững nói: "Cô nhỏ, có chuyện gì sao?"
Âm thanh của Tần Ý Nùng nghe ra không có gì khác biệt, bình đạm không gợn sóng như thường ngày: "Hỏi mọi người lúc nào quay lại, trời sắp tối rồi."
"Vậy sao cô lại gọi tới số của cháu?" Kỷ Vân Dao nhìn Kỷ Thư Lan đang nắm tay Ninh Ninh, có suy nghĩ gì đó.
"Mẹ tôi không nghe điện thoại, có lẽ không nghe thấy."
Kỷ Vân Dao ý vị sâu xa "ờ" một tiếng, nói: "Chúng cháu ăn cơm ở ngoài rồi mới về, hai người muốn ăn gì, cháu gọi về cho hai người? Hoặc là các cô tự hỏi quản gia, số điện thoại của quản gia ở trêи bàn trà phòng khách dưới tầng một, ở tủ đầu giường mỗi phòng đều có."
"Cháu mua về đi, phiền cháu rồi."
"Không cần khách sáo."
Kỷ Vân Dao ngắt điện thoại, đi mấy bước tới trước mặt Kỷ Thư Lan, lịch sự nói: "Bà Lan, ban nãy cô nhỏ nói gọi điện thoại cho bà, bà không nghe máy sao?"
Kỷ Thư Lan rút điện thoại trong túi ra, quả nhiên hiển thị cuộc gọi nhỡ.
"Có lẽ trong đây ồn quá, bà không để ý." Kỷ Thư Lan hỏi, "Cô còn nói gì nữa không?"
Khóe môi Kỷ Vân Dao khẽ cong lên, cười nói: "Không, hỏi chúng ta bao giờ về, cháu nói ăn cơm xong rồi về, mua chút đồ ăn về cho hai người họ."
"Ờ ờ."
...
"Mọi người nói bao giờ về ạ?" Đường Nhược Dao thay quần áo xong, mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài.
Tần Ý Nùng nói: "Ăn cơm xong, chị đoán khoảng bảy tám giờ."
Cô ấy đánh giá Đường Nhược Dao trêи dưới mấy cái, áo nỉ quần jean, càng bật lên đôi chân dài thẳng, đường cong hoàn hảo lộ ra. Tần Ý Nùng liếc thời gian trêи điện thoại, đột nhiên tiếc nuối nói: "Em không nên thay quần áo sớm như thế."
Đường Nhược Dao: "Tại sao?"
Tần Ý Nùng hé miệng, cười lên, đổi thành nói: "Không có gì."
Thôi bỏ đi, không trêu đùa cô nữa, lát nữa chọc bạn nhỏ thẹn quá hóa giận lại muốn cắn người.
Tần Ý Nùng đổi chủ đề, nói: "Không phải Mục Thanh Ngô bảo em nhanh chóng trả lời vấn đề kịch bản sao? Nhân lúc này, em lấy kịch bản cho chị xem nào?"
Đường Nhược Dao không tiếp tục đắn đo suy nghĩ hàm ý trong lời cô ấy nữa, chuyển máy tính xách tay của bản thân tới, đặt trêи đầu gối, đăng nhập hòm thư công việc. Tần Ý Nùng không bỏ qua mấy bài luận văn lướt qua trêи màn hình: "Bàn luận về khó khăn và cách giải quyết trong việc phát triển mối quan hệ mẹ con phức tạp", "Phân tích tâm lí nhi đồng IQ cao trước tuổi đi học", "Ứng dụng thực tiễn trong việc xây dựng hình tượng người mẹ tốt", vân vân.
Sắc mặt Tần Ý Nùng trầm xuống.
Đường Nhược Dao không hề phát giác, nhấp vào kịch bản trong email, đưa máy tính cho cô ấy.
Tần Ý Nùng nhìn biên kịch, là một nhân tài nổi tiếng trong ngành, yên tâm được phân nửa, sau đó hỏi: "Ai là đạo diễn?"
Đường Nhược Dao nói ra cái tên của nữ đạo diễn, người Hồng Kông, thành danh từ rất sớm, đạt được rất nhiều giải thưởng, cũng rất có hứa hẹn. Tần Ý Nùng từng hợp tác với đối phương, là nữ đạo diễn biểu đạt vô cùng tỉ mỉ. Sau đó hỏi công ty giám chế, nhà sản xuất, Đường Nhược Dao nói tạm thời vẫn chưa xác định.
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, ôm máy tính lướt qua đại cương kịch bản một lần, ngón trỏ gõ nhẹ theo tiết tấu, rất lâu sau, dừng lại, nâng mí mắt lên hỏi: "Em nghĩ sao?"
Cô ấy bày ra dáng vẻ giáo viên mấy năm qua, Đường Nhược Dao hỗn loạn theo phản xạ có điều kiện, lộ ra chút sợ hãi trước mặt cô ấy, nói: "Em..."
Tần Ý Nùng nghiêng đầu, mỉm cười nói: "Sợ chị?" Một lúc sau, cô ấy nhướng mày, nói, "Không phải trước đây em còn ra sức tranh biện với chị sao? Bây giờ làm sao rồi?"
Đường Nhược Dao rúc vào lòng cô ấy, nũng nịu, nói: "Chị ~"
Gần đây cô dùng chiêu này đã đạt tới cảnh giới hoàn hảo.
Trái tim Tần Ý Nùng mềm nhũn trùng xuống, ôm lấy bạn gái, miễn cưỡng kiềm chế, nói: "Được rồi, chị sẽ không hung dữ với em, cũng sẽ không mắng em, em cứ coi như nói chuyện phiếm với chị thôi."
Đường Nhược Dao dính một lúc, ngồi thẳng dậy, nhỏ tiếng nói: "Đây là một bộ phim nghệ thuật."
Tần Ý Nùng: "Cho nên?"
Đường Nhược Dao cân nhắc một lúc, nói: "Cho nên nó chỉ có tác dụng tranh giải."
Tần Ý Nùng: "Sau đó?"
Đường Nhược Dao hỏi một câu nói một câu: "Không tạo ra cú huých phòng vé."
Tần Ý Nùng ấm ức.
Đường Nhược Dao: "Chị sao thế?"
Tần Ý Nùng buồn bã nói: "Nếu là trước kia..."
Đường Nhược Dao phản ứng lại, đắc ý cười nói: "Trước đây sao ạ? Phê bình em sao?"
Tần Ý Nùng nắm lấy tay cô, phủ lên đôi môi diễm lệ, hé miệng cắn lấy đầu ngón tay của cô.
Đường Nhược Dao bất ngờ mẫn cảm, mang theo tâm lí di dời lực chú ý, nói ra những lời luẩn quẩn dây dưa rất lâu trong lồng ngực: "Số lượng phim của em không nhiều, bộ phim "Nam Sơn Hạ" quay năm ngoái cũng công chiếu rồi, bộ "Bản Sắc" quay trong năm nay lại không được phép công chiếu, đồng nghĩa với việc em đã không còn hàng tồn."
"Ừm."
"Cho dù lúc này em nhận tiếp một bộ nữa, lập tức vào đoàn phim quay phim, sớm nhất cũng phải tới năm sau mới công chiếu, đây là tình huống tốt nhất. Trêи thực tế trong năm nay em không thể làm việc nữa, cho nên bộ phim này tới năm kia mới có thể công chiếu." Đường Nhược Dao giơ hai ngón tay ra, nói, "Ở giữa có khoảng thời gian trống hai năm."
"Ừm."
"Ngộ ngỡ nó không thu hoạch được bất kì giải thưởng nào, chẳng phải em sẽ lãng phí thời gian sao?" Đường Nhược Dao nói xong lời này, liền biết bản thân sắp không ổn, cô vội vàng nhìn Tần Ý Nùng, quả nhiên sắc mặt đối phương xấu đi, nhịn lại, gắng sức bình tĩnh hỏi cô: "Không giành giải thì là lãng phí thời gian sao?"
"Em không có ý này!" Đường Nhược Dao vội vàng giải thích.
"Vậy em nói đi." Tần Ý Nùng nhàn nhạt nói.
Đường Nhược Dao không quan tâm nói: "Em muốn quay phim thương mại, muốn đầu tư giống như chị, muốn lấy phần trăm doanh thu phòng vé, muốn kiếm nhiều tiền hơn."
Tần Ý Nùng câm nín.
Rất lâu sau, cô ấy dùng ngữ điệu cổ quái nói: "Em thiếu tiền lắm sao?"
Đường Nhược Dao gật đầu.
Tần Ý Nùng cúi đầu lấy điện thoại kiểm tra tài khoản ngân hàng, Đường Nhược Dao chặn tay cô ấy lại, nói: "Em không cần chị cho em tiền, em muốn tự kiếm."
"Em muốn nhiều tiền vậy làm gì?"
"Mua đồ chơi cho Ninh Ninh." Mặt Đường Nhược Dao không biến sắc.
"..."
Tần Ý Nùng bóp ấn đường.
Bạn nhỏ không khiến người ta bớt lo.
Cô ấy nghĩ nghĩ, hỏi: "Vậy em biết đầu tư thế nào không?"
Đường Nhược Dao nghe được một chút tin tức: "Thì là hợp tác với nhà sản xuất trong đoàn làm phim? Làm nhà sản xuất chung? Xuất hiện tên trong phần giới thiệu của phim, không phải sao?"
Tần Ý Nùng không nhịn được cười thành tiếng.
Vẻ mặt Đường Nhược Dao túng quẫn.
Trêи thực tế cô rất ít khi không hề chuẩn bị như thế, chỉ là lúc này đột nhiên nhắc tới, cũng chỉ có thể bứt da đầu chống đỡ.
Tần Ý Nùng hỏi cô một vấn đề: "Em biết Ảnh đế Kiều không?"
Đường Nhược Dao gật đầu.
Ảnh đế Kiều là nam diễn viên trung tuổi phái thực lực, những năm gần đây chuyển nghề làm đạo diễn, tự quay tự diễn, sự nghiệp như diều gặp gió, đặc biệt thành công nhất trong dòng phim thương mại. Trước đây Tần Ý Nùng còn tham dự tiệc sinh nhật của người đó.
Tần Ý Nùng: "Phim của anh ta, tất cả mọi người biết đầu tư chắc chắn có thể kiếm tiền, vậy tại sao không phải tất cả mọi người đều có thể đầu tư?"
Đường Nhược Dao xấu hổ vùi mặt vào hõm cổ người phụ nữ ấy.
Tần Ý Nùng vuốt ve tóc dài sau lưng cô, nói "Phải có quan hệ, có tài nguyên, không phải em nói muốn đầu tư là đám người lão làng đó sẽ để ý tới em. Không ai dẫn em vào giới, ai dẫn em chơi đây?"
"Bây giờ em biết rồi." Âm thanh buồn bã của Đường Nhược Dao truyền tới.
Là cô muốn một bước lên trời.
Đứa trẻ vừa bước ra khỏi tháp ngà, chẳng qua mới hai ba hai tư tuổi, lại muốn so sánh với Tần Ý Nùng lăn lộn mười mấy năm trong giới.
"Em thật sự thiếu tiền sao?" Tần Ý Nùng hỏi.
"Vâng." Âm thanh đã không còn sức mạnh.
"Chị có một cách, em có muốn nghe không?"
Đường Nhược Dao chớp chớp mắt, ngồi thẳng nhìn cô ấy.
Tần Ý Nùng nói: "Em đem tiền tiết kiệm của em cho chị, chị giúp em tìm mấy hạng mục thỏa đáng rồi đầu tư, đợi lúc đó tiền kiếm được sẽ thuộc về em, lỗ thì chị bù."
Lồng ngực Đường Nhược Dao ngọt ngào, khẽ nói: "Vậy không phải vẫn dựa vào chị sao?"
Tần Ý Nùng nhìn ra cô nói một đằng làm một nẻo, khóe miệng mang theo ý cười nói: "Thế em có đồng ý không?"
Đường Nhược Dao gật gật đầu, lại nói: "Lỗ thì thôi, chị không cần bồi thường cho em."
"Chị thích." Tần Ý Nùng bày ra tư thế tổng tài bá đạo.
Đường Nhược Dao tin tưởng nhãn quang của cô ấy, cũng không dây dưa nhiều với vấn đề này.
"Vậy em nhận kịch bản kia nhé?"
"Nhận đi." Tần Ý Nùng đập bảng.
Đường Nhược Dao gọi điện thoại cho Mục Thanh Ngô, Mục Thanh Ngô lại gọi điện thoại trả lời nhà sản xuất bộ phim, đối phương lập tức hỏi khi nào Đường Nhược Dao có thể kí hợp đồng, giống như sợ cô chạy mất.
Mục Thanh Ngô không khỏi có chút vinh hạnh, dẫn dắt nghệ sĩ có tiền đồ tốt biết bao.
Đầu bên kia từ đầu tới cuối biểu thị vô cùng thành ý, nghe nói đạo diễn cố chấp muốn Đường Nhược Dao diễn, nhìn trúng khí chất cùng linh khí nghệ thuật trêи người cô, cho nên Mục Thanh Ngô cũng muốn tạo thuận lợi cho hai bên hợp tác.
Cuộc điện thoại thứ ba của Mục Thanh Ngô trong tối đó.
Tần Ý Nùng liếc màn hình hiển thị, buông người con gái xinh đẹp trong lòng ra, khẽ nhíu mày: "Chị ta vẫn chưa xong hả?"
Đường Nhược Dao bật cười, nhanh chóng nhích gần hôn lên gò má của Tần Ý Nùng một cái.
Tần Ý Nùng mỉm cười.
Đường Nhược Dao nghe nhanh cúp nhanh, quay lại báo cáo, nói: "Chị Mục hỏi lúc nào em có thời gian đến công ty kí hợp đồng, em nói em đang đi chơi bên ngoài, ba ngày sau sẽ về."
"Có nói lúc nào phim khởi quay không?"
"Không nói, có lẽ đợi sau Tết, năm nay Tết sớm."
Tần Ý Nùng ừ một tiếng, không tiếp tục hỏi nữa.
Hai người tiếp tục ôm ấp dính lấy nhau một lúc, những người ra ngoài đã quay về.
"Mẹ! Cô Đường!" Ninh Ninh vội vã chạy về phía cầu thang, chân ngắn nhưng chạy rất nhanh, Kỷ Vân Dao vứt túi dồ trêи tay xuống, chạy theo sau cô bé, nói: "Chậm chút nào."
Lỗ tai Tần Ý Nùng nghe được âm thanh liền ra cửa, vừa hay bạn nhỏ nhào tới ôm đúng chân cô ấy.
"Mẹ, mẹ, mẹ, con mua được rất nhiều đồ!" Bạn nhỏ kéo Tần Ý Nùng xuống dưới nhà, móc đồ trong túi giống như dâng tặng bảo bối ra cho cô ấy nhìn, váy áo giày dép thì không nói, thao tác cơ bản, những thứ khác là rubik nâng cao, lego, giày trượt patin, gậy bóng chày, mũ bóng chày, thậm chí còn có chiếc xe đạp leo núi cho trẻ con.
"..." Tần Ý Nùng nhìn chiếc xe đạp rồi rơi vào suy nghĩ.
Kỷ Vân Dao ở một bên nhún vai: "Cháu vận chuyển về cho con bé qua đường hàng không."
Kỷ Thư Lan mở từng tầng hộp cơm giữ nhiệt được đậy kín lên bàn ăn, gọi hai người ở nhà trông nhà: "Đừng nói chuyện nữa, ra ăn cơm đi."
Tần Ý Nùng đi tới ngồi xuống: "Cảm ơn mẹ."
Đường Nhược Dao mất não, tiện miệng gọi theo cô ấy: "Cảm ơn me...bác gái."
Tần Ý Nùng: "Phì." Nhanh chóng hắng giọng, nhịn lại.
Kỷ Thư Lan cười cười, nói: "Hai đứa ăn đi."
Gò má Đường Nhược Dao thoáng đỏ, nhìn Tần Ý Nùng như trách như không.
Tần Ý Nùng gắp đồ ăn cho cô, nói: "Ăn đi." Cả quá trình đều cúi đầu, khóe môi cong lên rõ ràng.
Kỷ Vân Dao quỳ xuống đeo giày trượt patin cho Ninh Ninh, nghe được tiếng cười bên đó liền quay đầu nhìn một cái, vẻ mặt khó phân biệt.
Ninh Ninh từng học trượt patin, lâu ngày không chơi nên chưa quen, nhưng cô bé học gì cũng đều nắm bắt rất nhanh, không bao lâu liền trượt qua trượt lại trong phòng khách, vòng qua bàn ăn. Tần Ý Nùng nhìn nó trượt qua trượt lại, cầm lòng chẳng đặng nói: "Mẹ chóng mặt rồi."
Ninh Ninh hỏi: "Cô Đường chóng mặt chưa ạ?"
Cô Đường đỡ trán, làm dáng vẻ say sẩm: "Cô Đường cũng chóng mặt rồi."
Ninh Ninh quay đều quay đều, hỏi: "Chị chóng mặt chưa ạ?"
Kỷ Vân Dao cười
cười: "Chị chưa chóng mặt."
Ninh Ninh làm "chóng mặt" mọi người không có đối thủ, lúc đó nổi lên tính háo thắng, nhất định phải làm Kỷ Vân Dao chóng mặt.
"Chị chóng mặt chưa ạ?"
"Chưa chóng mặt." Kỷ Vân Dao nhìn cô bé quay tròn quanh mình, ánh mắt nhìn theo nó, ý cười lấp lánh, rất nịnh bợ.
Cuối cùng Ninh Ninh tự làm mình chóng mặt.
Bạn nhỏ nằm trêи sô-pha, gối đầu lên đùi Kỷ Vân Dao, "Ôi chao", "Ôi chao" nói: "Em không ổn rồi."
Mọi người bật cười.
Ý cười của Tần Ý Nùng thấp thoáng mang theo một tia sâu xa, chỉ có Đường Nhược Dao lo lắng không thôi.
Cô vẫn không yên tâm, chỉ sợ Kỷ Vân Dao có ý đồ khác. Vợ con cô bị lang sói nhìn chằm chằm, sao cô có thể an tâm chứ?
Người ăn cơm phụ trách thu dọn bàn ăn, Tần Ý Nùng và Đường Nhược Dao sánh vai đứng lên, đè giọng xuống, nói: "Lát nữa em chơi cùng Ninh Ninh đi."
"Vâng."
"Nhớ phải ở trước mặt Kỷ Vân Dao." Tần Ý Nùng bổ sung.
"Tại sao?"
"Tạo chút thiện cảm trước mặt nó." Tần Ý Nùng vui đùa.
Đường Nhược Dao không cười nổi, miệng chu ra.
Tần Ý Nùng dịu dàng dỗ cô: "Chút nữa chị sẽ giải thích với em. Chị đang chứng thực một suy đoán, em cứ làm theo lời chị."
Đường Nhược Dao không tình nguyện vâng một tiếng.
Tần Ý Nùng nhân lúc không ai chú ý, chạm má lên mặt cô.
Đường Nhược Dao mới miễn cưỡng đè lại khóe miệng mình.
Đại khái công ty Kỷ Vân Dao có việc, liên tục nghe điện thoại, cô cũng không về phòng, mà làm ổ trước cửa sổ, đeo tai nghe bluetooth, mở máy tính xách tay, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về giữa phòng khách, trong ánh mắt có chút ấm áp nhỏ bé không bị người khác phát giác.
Thỉnh thoảng Kỷ Vân Dao ngẩng mắt, nhìn thấy Đường Nhược Dao bắt chéo chân ngồi trêи sô-pha, mặt đối mặt với Ninh Ninh, trong tay hai người cầm một khối rubik nâng cao, đang thi đấu.
Tần Ý Nùng đứng phía sau sô-pha, làm trọng tài tính giờ.
Hai người nín thở chăm chú, trong mắt chỉ có khối rubik trước mặt.
Ngón tay Đường Nhược Dao thon dài, linh hoạt chuyển động, khối rubik trong tay cô đã xoay được một mặt hoàn chỉnh. Ngón tay Tần Gia Ninh ngắn, nhưng cô bé vô cùng chuyên tâm, mặt nhỏ căng thẳng tới đỏ bừng, tóc mái trước trán ươn ướt, chậm hơn chưa tới hai giây, đã xoay được một mặt.
Dì Phương, quần chúng đứng bên nhỏ tiếng nói: "Cố lên."
Bị Kỷ Thư Lan ở một bên kéo tay áo, làm động tác "suỵt".
Tần Ý Nùng rút khăn giấy, cẩn thận không cản trở tầm nhìn của Ninh Ninh, vén tóc mái lên thay cô bé, lau mồ hôi trêи trán, Ninh Ninh không ngẩng đầu: "Cảm ơn mẹ."
"Không cần khách sáo."
Một tay Kỷ Vân Dao dừng trêи bàn phím máy tính, không di chuyển tầm mắt, nhìn rất nhập tâm, thư kí ở thủ đô rất lâu không nghe được tiếng cô nói chuyện, trong lòng căng lại, cẩn thận hỏi: "Tổng giám đốc Kỷ? Tổng giám đốc Tiểu Kỷ?"
Kỷ Vân Dao không tập trung: "Cô nói đi."
Thư kí nói: "Chi nhánh công ty bên kia xảy ra chút chuyện trong việc đàm phán hợp đồng với khách hàng, náo loạn rất lớn, muốn tung ra với truyền thông, người phụ trách hỏi cô có cách gì không?"
Kỷ Vân Dao lạnh lùng nói: "Nếu chút chuyện này mà Vương Phong không giải quyết được, nhân khi còn sớm bảo anh ta cút đi. Lần sau còn lấy mấy chuyện vặt vãnh này tới tìm tôi, tôi triệt tiêu anh ta."
Thư kí lau mồ hôi trêи đầu, nói: "Vâng, tôi chuyển lời ngay."
Kỷ Vân Dao: "Còn chuyện gì nữa không?"
Ngữ điệu của thư kí ngày càng cẩn thận, nói: "Giám đốc Văn của tập đoàn Thời Đại..."
Kỷ Vân Dao ngắt lời thư kí: "Không có thời gian, hẹn ba hôm nữa."
Cô thu tầm nhìn về, vừa thảo luận việc hợp tác quý sau với khách hàng lớn ở bên kia đại dương, vừa nghe thư kí báo cáo công việc qua tai nghe, dần dần chìm đắm vào công việc, không phân tâm nữa.
Không biết từ lúc nào, bị một âm thanh làm giật mình.
Kỷ Vân Dao ngẩng đầu.
Ninh Ninh cầm khối rubik nâng cao đã xoay hoàn chỉnh đủ các mặt, reo hò, nói: "Con thắng rồi!"
"Mẹ, mẹ nhìn này!" Cô bé đứng dậy khỏi sô-pha, hưng phấn cầm tới trước mặt Tần Ý Nùng, Tần Ý Nùng khom lưng, thơm lên trán ướt đẫm mồ hôi của bạn nhỏ.
"Cô Đường, cô xem này!" Cô bé giơ cao tới trước mặt Đường Nhược Dao.
Đường Nhược Dao cười cười thơm lên má bạn nhỏ.
"Bà ngoại, bà Phương, hai người xem này!"
Hai người già cùng vỗ tay: "Ninh Ninh giỏi quá!"
Ninh Ninh bình đẳng với hai người già, hôn mỗi người một cái, vô cùng giòn giã.
Kỷ Vân Dao chăm chú quan sát cảnh tượng này, khẽ ngẩng đầu, nhìn chiếc đèn chùm cổ điển ở phòng khách, trước mặt cô mơ hồ vì ánh sáng lắc qua lắc lại, thậm chí sinh ra cảm giác ù tai.
Sân vườn sâu thẳm.
Một đứa bé gái nắm lấy khối rubik nâng cao tương tự mấy phần Ninh Ninh, từ trong phòng vui vẻ chạy ra, tuổi còn nhỏ, nhưng chạy rất nhanh, tới cửa bị vấp ngã một cái, cô bé lộn nhào lại bò dậy.
... Bố ơi bố, bố xem khối rubik con xoay này! Con không đọc hướng dẫn, con tự xoay đó!
Từ trong phòng chạy ra ngoài, từ bên ngoài lại vào trong phòng, nụ cười trêи khuôn mặt bé con chầm chậm biến mất.
... Cô chủ, ông chủ ra ngoài rồi.
... Vậy lúc nào bố cháu về?
... Cái đó... tôi không rõ nữa, tóm lại là sẽ về.
... Mặt trời mọc liệu bố về chưa ạ?
... Sẽ về.
Cô bé cầm khối rubik trong lòng, tránh cho bụi bặm làm bẩn nó, ngồi trước thềm nhà chờ đợi, đợi mãi đợi mãi, đợi đến khi mặt trời bị nhuộm thành màu lòng đỏ trứng gà, liền nghe thấy âm thanh động cơ ô tô. Cô gái nhỏ đột nhiên vui vẻ, vội vàng xông ra, vạt váy tung bay trong không khí tạo thành bông hoa nhỏ màu xanh nhạt.
Người phụ nữ xinh đẹp như quý bà, cô bé đứng trước con đường bắt buộc phải đi qua để vào nhà, người phụ nữ đó nhìn thẳng lướt qua cô.
Dường như ngón tay cô gái nhỏ động đậy nắm chặt lấy khối rubik, lấy hết dũng khí, ở sau lưng cách người phụ nữ kia hai bước, nhỏ tiếng gọi: "Mẹ."
Người phụ nữ ấy quay đầu, mặt không cảm xúc.
Cô gái nhỏ miễn cưỡng để bản thân cười lên, giơ khối rubik trong tay lên, đưa tới trước mặt người phụ nữ kia, rất chậm rất nhẹ, nói: "Mẹ, đây là rubik do con tự..."
Đáy mắt người phụ nữ kia lướt qua một tia căm hận, giơ tay đoạt lấy, vứt về một phía xa, rơi vào vũng bùn lầy trong vườn hoa vừa được xới tơi, không hề phát ra bất kì âm thanh nào.
Dường như trong không khí có thứ gì đó vỡ vụn, vô thanh giống hệt nó.
"Xoay." Cô gái nhỏ giống như chậm nửa nhịp bổ sung chữ cuối cùng, sau đó cung kính khom lưng, khẽ nói, "Xin lỗi vì đã làm phiền mẹ."
Người phụ nữ ấy không hề quay đầu, rời đi.
Cô gái nhỏ ngây ngẩn đứng đó, không đi nhặt khối rubik kia, sau đó cô bé ấy cũng không tiếp tục chơi "những thứ vô dụng", không tiếp tục làm "chuyện vô dụng" nữa.
Cô bé quay người đi vào sân nhà sâu thẳm, bóng lưng nhỏ bé bị dã thú vô tình nuốt chửng trong tối tăm.
...
Ánh mắt Tần Ý Nùng nhìn thấy đôi mắt mất hồn của Kỷ Vân Dao, kéo Ninh Ninh đang đi khắp nơi dâng vật báu, nhắc nhở cô bé: "Con còn chưa cho chị xem."
Vạt áo Kỷ Vân Dao bị kéo lấy, cô cúi đầu, nhìn thấy một bàn tay trắng bóc, tầm mắt dịch xuống, đối diện với ánh mắt trong sáng đơn thuần của Ninh Ninh.
Tiếng ù ù ngắn ngủi trong lỗ tai biến mất, ánh sáng trắng kϊƈɦ thích mắt cô tới đau đớn, Kỷ Vân Dao dịu dàng hỏi: "Sao thế?"
Ninh Ninh nói: "Rubik em xoay."
Kỷ Vân Dao im lặng giây lát, xoa đầu Ninh Ninh, dịu dàng nói: "Ninh Ninh giỏi quá, thông minh ghê."
Ninh Ninh hỏi: "Chị biết xoay rubik không ạ?"
Lần này Kỷ Vân Dao lại im lặng lâu hơn, nói: "Chị không biết."
Ninh Ninh mở một nụ cười tươi với cô.
"Em dạy chị."