Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 100 - Chương 100: Muốn Mua Đất

Chương 100: Muốn Mua Đất Chương 100: Muốn Mua ĐấtChương 100: Muốn Mua Đất

"Hiệu thêu ở trấn Cổ Huyện? Thúc phụ, lẽ nào là bao tay kia?" Nghe nhắc đến hiệu thêu ở trấn Cổ Huyện, hai mắt của thiếu niên áo tím cũng sáng lên, hắn lập tức ngồi thẳng người.

"Đúng rồi. Nhưng hình như thời gian hơi trễ. Trình lên đây!" Nghe thiếu niên áo tím nhắc nhỡ, nam tử trung niên mới giật mình nhớ đến.

"Phụ thân, đây chính là bao tay sao? Đúng là rất tỉnh xảo, độc đáo! Khiến người ta chú ý nhất chính là tác dụng bảo vệ của nó, sản phẩm này chắc chắn sẽ rất được hoan nghênh. Đồ tốt! Đồ tốt!"

Vừa lấy bao tay ra, nam tử thanh niên cạnh đó lập tức trở nên kích động, biểu cảm trên mặt giống như nhặt được báu vật. "Đại đường ca không hổ là thương nhân có tài, chỉ liếc mắt đã nhìn ra giá trị của món đồ này."

Thiếu niên áo tím cũng khen ngợi nói. Bao tay này đúng là rất hiếm lạ, cách đan phức tạp thế này, một tiểu cô nương như thế làm sao có thể nghĩ ra.

"Ha ha ha, đệ đừng giễu cợt vi huynh!"

Nam tử thanh niên cười, khoát tay nói. Sau đó hắn nhìn về phía nam tử trung niên, nói: "Loại đồ tốt như thế này chắc chắn cung không đủ cầu nên mỗi ba ngày một trăm đôi thế này sẽ không đủ, bắt buộc phải mua lại cách đan bao tay để các tú nương của chúng ta đan mới được. Phụ thân, người cảm thấy thế nào?"

"Chuyện làm ăn trong nhà đều do con làm chủ, không cần hỏi ý phụ thân. Chỉ là con phải ghi nhớ không được dùng cách cứng rắn ép buộc người ta." Nam tử trung niên nói rất nghiêm túc. "Phụ thân yên tâm, hài nhi hiểu rõ." Nam tử thanh niên trịnh trọng gật đầu.

Sau khi trở lại thôn, Thẩm Bích Thấm lập tức trả lại hai lượng nhà mình đã thiếu thôn trưởng vào lần trước.

"Tứ nha đầu, cháu lấy bạc ở đâu ra thế này?"

Nhìn thỏi bạc ở trước mắt mình, thôn trưởng vô cùng ngạc nhiên. Với một nông hộ mà nói hai thỏi bạc chính là một khoản tiền lớn, một đứa bé như tứ nha đầu thì lấy bạc từ đâu ra?

"Tam ca của cháu bị thương cần phải uống thuốc, đây là tiền công một năm hiệu thêu trả cho cháu." Tuy Thẩm Trường Hồng là người rất tốt nhưng để không xảy ra những phiền phức không cần thiết nên Thẩm Bích Thấm vẫn lựa chọn giấu diếm sự thật.

"Hài tử, khổ cho cháu rồi!" Nghe Thẩm Bích Thấm nói lời này, Thẩm Trường Hoành nhìn Thẩm Bích Thấm mà cảm thấy thương xót không nói nên lời, đứa nhỏ hiểu chuyện càng khiến người ta đau lòng.

"Thôn trưởng, cháu có nhiều thứ muốn gieo trồng nhưng ông cũng biết rõ hoàn cảnh nhà cháu, bà cháu chắc chắn sẽ không cho phép, cho nên cháu muốn hỏi thử trong thôn của chúng ta có đất bán trao tay hay cho thuê không ạ?" Thẩm Bích Thấm giải thích xong thì hỏi tiếp.

Hiện tại đang là cuối tháng hai, cũng chính là thời kỳ trồng ớt, nếu bỏ lỡ thì nàng phải tiếp tục chờ đến sang năm, vì vậy bây giờ mua đất cũng đã khá trễ. Trong tay nàng vừa khéo có được một ít bạc, chỉ cần mua được một mẫu là đủ.

"Gieo trông? Nha đầu, đất này không rẻ, hơn nữa đất đai chính là mạng sống của các nông hộ chúng ta, chắc chắn không ai chịu bán đi, trừ phi là đất hoang sau núi." Thẩm Trường Hoành lắc đầu nói.

"Đất hoang cũng được ạ, cháu không cần nhiều, chỉ cần một mẫu đất là được. Trưởng thôn, ông có thể dẫn cháu đi xem không? Ừm, vị trí có thể hơi khuất là tốt nhất." Thẩm Bích Thấm ngẫm nghĩ rồi nói.

"Nha đầu, cháu chắc chắn muốn mua đất hoang sao? Thế nhưng việc khai hoang cũng không dễ dàng, hơn nữa quan phủ quản lý rất nghiêm, cho dù là đất hoang cũng phải được ghi vào sổ sách nên cha cháu phải ra mặt mua mới được." Thẩm Trường Hoành nhíu mày nói.

"Vậy phải làm sao bây giờ, cha cháu chắc chắn không thể ra mặt, ông cũng biết tình hình nhà cháu rồi đó, chuyện này tuyệt đối không được để bà cháu biết được."

Nghe đến đây Thẩm Bích Thấm không khỏi cảm thấy thất bại. Nếu để Thẩm lão thái biết được thì đất nàng mua được cũng sẽ vòng đến tay bà ta.
Bình Luận (0)
Comment