Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 101 - Chương 101: Mượn Đất Trồng Ớt

Chương 101: Mượn Đất Trồng Ớt Chương 101: Mượn Đất Trồng ỚtChương 101: Mượn Đất Trồng Ớt

"Hài tử, thế này đi! Ở sau núi ông có ba mẫu đất hoang, vốn dĩ đã dự định năm nay sẽ dùng đến nhưng bởi vì chuyện quái thú mà người trong nhà đều không đồng ý đến đó trồng trọt. Nếu cháu không sợ thì ông sẽ cho cháu mượn đất ở đó, cháu khai hoang trồng trọt cũng tốn nhiều công sức nên ông không thu tiền thuê đất của cháu."

Thẩm Trường Hoành đương nhiên biết rõ tình hình trong nhà Thẩm Bích 'Thấm, trong lòng ông ấy cũng đau lòng cho. nàng, suy nghĩ một hồi ông ấy mới mở miệng nói như vậy.

"Thật sao ạ? Cháu cảm ơn thôn trưởng, Thấm Nhi ghi nhớ ân đức lớn của ông trong lòng, cháu nhất định sẽ báo đáp ông!"

Nghe Thẩm Trường Hoành nói mấy lời này, hốc mắt của Thẩm Bích Thấm lập tức ửng đỏ, nàng quỳ xuống trước Thẩm Trường Hoành, ông cụ này đáng để nàng làm đại lễ.

"Đứa nhỏ ngốc, mau đứng dậy! Khách sáo với ông làm gì?" Thẩm Bích Thấm nhanh tay kéo Thẩm Bích Thấm đứng lên, trên mặt ông ấy cũng đầy ý cười vui vẻ.

Ngày hôm sau, Thẩm Bích Thấm đã đi theo Thẩm Trường Hoành ra sau núi nhìn mảnh đất kia.

Thẩm Bích Thấm rất ngạc nhiên khi phát hiện mảnh đất của Thẩm Trường Hoành lại ngay bên cạnh nơi ở của Mộ Dung Húc, phát hiện này khiến nàng an tâm không ít, vì chí ít nếu có gặp phải nguy hiểm gì nàng cầu cứu cũng dễ dàng hơn.

"Tứ nha đầu, ngôi nhà lá kia là nhà trước kia ông đã ở, hiện tại dù đã lâu không có người ở nhưng bà của cháu thỉnh thoảng vân đến quét dọn. Bên trong đó có lò gạch và một cái giường gỗ, có thể dùng nấu nước và nghỉ ngơi, ông cũng cho cháu mượn cả ngôi nhà đó, chỉ cần thỉnh thoảng cháu cũng quét dọn là được."

Thẩm Trường Hoành chỉ một ngôi nhà trên mảnh đất nói.

"Vậy thì quá tốt rồi! Thấm Nhi biết rồi, cảm ơn ngài thôn trưởng!"

Biết được trong ngôi nhà có lò gạch khiến Thẩm Bích Thấm vui mừng vô cùng, vậy sau này nàng cũng không cần qua nhà Thẩm Đại Võ mượn lò gạch nữa, tuy Thẩm Triệu thị không ngại phiên nhưng thường xuyên mượn bếp lò nhà người ta như vậy cũng không tiện.

"Ông Phùng, ngài có ở đó không? Cháu là Thấm Nhi."

Sau khi thôn trưởng đã rời đi, Thẩm Bích Thấm phát hiện trong nhà không có cuốc nên nàng muốn sang mượn của Phùng lão. "Ngươi đến làm gì?" Ra mở cửa là Mộ Dung Húc. Vừa nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đến hắn đã lập tức nhíu mày.

"Là nha đầu Thấm Nhi sao? Mau vào! Cháu cản cái gì? Tránh sang một bên!"

Thẩm Bích Thấm còn chưa lên tiếng Phùng lão đã phấn khởi đi xuống từ trên lầu trúc, ông ấy ghét bỏ đẩy Mộ Dung Húc sang một bên.

"Khụ! Cháu chào ông Phùng, cháu muốn hỏi mượn ông cái cuốc ạ, cháu mới vừa mượn một mẫu đất hoang của thôn trưởng, định gieo trồng một ít hạt nhưng cuốc trong nhà cháu đều bị phụ thân mang ra ruộng rồi nên cháu muốn đến đây mượn của ông."

Nhìn dáng vẻ bất ngờ vì bị đẩy ra của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm vui thầm trong lòng mình nhưng nàng không dám thể hiện ra ngoài, nàng ho nhẹ một tiếng rồi khẽ mỉm cười trả lời Phùng lão. "Trong nhà vẫn còn cuốc nên cháu giữ cái này lại dùng cũng được. Nhưng một tiểu cô nương như cháu làm sao khai hoang nổi, xương cốt làm sao chịu nổi?" Sau khi đưa cái cuốc cho Thẩm Bích Thấm, Phùng lão lo lắng nói.

"Không sao ạ, cháu cảm ơn ông Phùng đã quan tâm! Chờ đến khi Thấm Nhi mua được cái cuốc mới thì cháu sẽ trả cái này lại cho ông." Nói cảm ơn xong, Thẩm Bích Thấm lập tức vác cái cuốc lên, nói tạm biệt rồi bắt đầu xử lý đất hoang.

Một mẫu đất có thể trồng được ba nghìn cây ớt nhưng hạt giống trong tay nàng hiện tại có thể trồng được khoảng ba bốn trăm cây nên nàng cũng không cần một mẫu đất, như vậy là quá nhiều.

Sau khi đo đạc đất xong, Thẩm Bích Thấm bắt đầu vung cuốc lên lao động.

Đất này đã hoang phế khá nhiều ngày nhưng bởi vì màu mỡ trong đất không tệ nên cỏ dại đã cao hơn nửa thước, còn có một số cây nhỏ không biết tên cũng đã cao lớn khiến nàng nhổ chúng hơi khó khăn.
Bình Luận (0)
Comment