Chương 1004: Không Dám Ghét Bỏ
Chương 1004: Không Dám Ghét BỏChương 1004: Không Dám Ghét Bỏ
Thấy sắc đẹp trước mặt, hai mắt Thẩm Bích Thấm tỏa sáng, mà người trước mắt lại là vị hôn phu của mình, nên nàng liền khoanh tay trước ngực, không chút che giấu đánh giá hắn, tiếp theo bên môi còn phát ra một câu bổn cợt,"Tốc độ thay quần áo của huynh, rất nhanh đó!"
Tuy rằng thân mình là của một tiểu cô nương, nhưng dù sao linh hồn cũng là của hiện đại, lại thấy nhan sắc yêu nghiệt như vậy, nên đương nhiên nàng không thể nào khống chế được bản thân mình.
Tuy rằng ngoài mặt Thẩm Bích Thấm vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng sớm đã tính toán bản thân sẽ xuống tay như thế nào.
"Khu." Cũng không biết bản thân mình đã thành đồ ăn trong mâm của mỗ nữ, mỗ tướng quân có chút ngượng ngùng khụ một tiếng, sau đó ngồi xuống bên người Thẩm Bích Thấm, trên mặt còn mang theo chút bất đắc dĩ,"A thấm, nàng còn nhỏ, sau này chuyện vui đùa này vẫn là nên... Ngô..."
Ban đầu còn tính toán là sẽ thương lượng vài câu với Thẩm Bích Thấm, nhưng không thành, lời còn chưa nói xong thì liền có một mùi hương ập vào mặt, môi hắn cũng đã bị Thẩm Bích 'Thấm lấp kín.
Khi hắn mở mắt ra thì chỉ thấy Thẩm Bích Thấm đã trực tiếp ngồi trên đùi hắn, đôi tay ôm lấy đầu hắn, ngón tay khẽ ấn vào hai bên đầu hắn, đôi môi đỏ mềm mại dán lên môi hắn.
"Oanh..." Tư thế kích thích, hơn nữa lại dụ hoặc mãnh liệt như vậy khiến cho Mộ Dung Húc mới vừa ổn định, trong nháy mắt liền nổ tung.
Đối mặt với hành động chủ động như vậy, nếu còn khống chế nữa thì cũng không phải là Liễu Hạ Huệ mà là bản thân vô năng.
Không suy nghĩ thêm chút nào nữa, Mộ Dung Húc lập tức đảo chủ thành khách.
Một tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng, một tay đỡ lấy chiếc gáy nhỏ, khẽ cắn lên cánh môi của nàng, thừa dịp lúc nàng đang bất ngờ, đầu lưỡi của hắn đưa ra, nhanh chóng tiến quân thần tốc.
Bá đạo nhưng không hề mất đi sự ôn nhu, sau khi môi lưỡi dây dưa một hồi thì hắn cũng không quên cọ xát, nhiệt độ trong nhà cũng ấm dần lên, mồ hôi của hai người cũng nhanh chóng chảy ra, dù là giữa mùa đông giá rét nhưng quần áo cũng đã ướt mất một nửa.
Một hôn này kéo dài đến khi Thẩm Bích Thấm cả người vô lực xụi lơ trước ngực Mộ Dung Húc thì mới chấm dứt, còn người kia thì sau khi xuất lực mặt đầy thỏa mãn, tinh thần vô cùng phấn chãn.
Điều này khiến cho Thẩm Bích Thấm không thể không thừa nhận, ở phương diện nào đó, nam tử đúng là cường hãn hơn nhiều.
Chỉ là, Thẩm Bích Thẩm cảm thấy, thật ra nàng được hưởng thụ là nhiều hơn, ừm, tuy là Mộ Dung Húc lạnh lùng nhưng đối xử với nàng vẫn luôn ôn nhu quý trọng, mỗi lần bày tỏ tình cảm đều khiến cả thể xác lẫn tinh thần nàng vui sướng.
"Xem ra phu nhân đối với biểu hiện của vi phu là vô cùng vừa lòng?"
Nhìn vẻ mặt lười biếng ủy mị của Thẩm Bích Thấm trong lồng ngực mình thì cổ họng Mộ Dung Húc không nhịn được lại tiếp tục chuyển động, hắn cúi đầu nhẹ nhàng mổ vào môi nàng, rồi mới nói nhỏ bên tai nàng.
Hành động này rõ ràng còn mang theo sự động tình, vừa gợi cảm lại quyến rũ, khiến cho Thẩm Bích Thấm nghe xong thì trái tim liền mềm đi một nửa.
"Vừa lòng, vô cùng vừa lòng."
Thẩm Bích Thấm liếm nhẹ cánh môi, rồi hôn nhẹ lên mặt Mộ Dung Húc, sau đó lại cắn nhẹ ở mũi hắn một cái, ánh mắt cong lên nói,"Chỉ tiếc là chỉ có thể cắn cho đỡ thèm chứ không thể ăn được."
"Nàng nha..."
Bị Thẩm Bích Thấm trêu chọc như vậy, trong lòng mỗ tướng quân rung động không thổi, hắn nhịn không được bật cười nói,"Nhìn không ra, phu nhân của ta tuy là tuổi còn nhỏ nhưng đã háo sắc như vậy rồi."
"Ừm..."
Thẩm Bích Thấm ôm lấy cổ Mộ Dung Húc, rồi nghiêng đầu suy nghĩ, tiếp đó lại tươi cười nói,"Ai bảo nhan sắc của phu quân ta hại nước hại dân như vậy, làm người ta không thể kiềm chế được."
Nghe vậy, mặt Mộ Dung Húc không kìm được mà đỏ lên, lời nói này đúng là không hề biết xấu hổ, chỉ là lúc này hắn cũng chỉ nghĩ muốn nhanh chóng ăn tiểu yêu tỉnh trước mắt này một ngụm mà thôi.
"Thùng thùng..."
Mà đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng đập cửa, rồi lập tức truyền đến giọng nói của Phong Ngâm ở bên ngoài đến,"Cô nương, Mộ Dung tướng quân, lão gia, phu nhân hỏi, hai người có muốn cùng dùng bữa không?"
"A, được, ngươi nói với cha nương, chúng ta lập tức đến."
Lúc này Thẩm Bích Thấm mới phát hiện, trời đã tối rồi, mặt nàng cũng không nhịn được đỏ lên, hai người bọn họ đã ở cùng nhau mấy canh giờ, thật không biết mấy người Thẩm Thủ Nghĩa sẽ suy nghĩ như thế nào.
"Vâng." Nghe vậy, Phong Ngâm cười nhẹ một tiếng sau mới nhanh chân rời đi.
Nghe thấy tiếng cười của Phong Ngâm, mặt Thẩm Bích Thấm lại càng đỏ, cũng may mấy người Thẩm Trí Viễn không ở nhà, nếu không thì nàng hẳn là bị bọn họ trêu chọc đến không thể nâng mặt lên nổi.
"Sao vậy, bây giờ mới biết thẹn thùng sao."
Thấy Thẩm Bích Thấm cúi đầu dụi vào trong ngực hắn thì Mộ Dung Húc không khỏi lộ ra vẻ mặt mới lạ nói nhỏ,"Mới vừa rồi nàng trêu chọc vi phu cũng không phải như vậy."
"Hừ, sao có thể giống nhau được, huynh thuộc về ta, nếu dám ghét bỏ ta, ta sẽ..."
Thẩm Bích Thấm giả bộ hung ác, hai hàm răng nghiến lại, nói,"Ta liền đem chàm trước dâm hậu sát, sau đó liền tự sát."
"Không dám, không dám, phu nhân đẹp như vậy, tiểu nhân sao có thể ghét bỏ được."
Tuy rằng Thẩm Bích Thấm dùng ngữ khí vui đùa, nhưng Mộ Dung Húc vẫn nghe ra được vài phần nghiêm túc,"Đời này người ta yêu thương nhất chính là nàng, thê tử của ta, yêu nàng, thương nàng, trời đất chứng giám, nếu ta làm tổn thương nàng thì ta cũng sẽ không bỏ qua cho bản thân ta."
"Đây chính là huynh nói đó." Thẩm Bích Thấm ngẩng đầu, nhẽ nhàng véo chiếc mũi nhỏ tỉnh xảo của Mộ Dung Húc.
"Ừm."
Ánh mắt Mộ Dung Húc thâm thúy nhẹ nhàng gật đầu, sau lại nắm lấy bàn tay nhỏ đang tác oai tác quái của nàng rồi đứng dậy nói,"Được rồi, cha nương còn đang chờ, nhanh chút, không nên để họ chờ lâu."
Sau khi Mộ Dung Húc và Thẩm Bích 'Thấm ra khỏi phòng gặp mọi người, riêng Mộ Dung Húc chỉ kịp gặp ông nội và cha mẹ Thẩm Bích Thấm chào hỏi vài câu rồi phải rời đi ngay, bởi vì chiến sự khẩn cấp nên không thể ở lại lâu được. Tuy Thẩm Bích Thấm rất là buồn vì không thể ở bên cạnh Mộ Dung Húc lâu nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.