Chương 1003: Trảm Trước Tấu Sau
Chương 1003: Trảm Trước Tấu SauChương 1003: Trảm Trước Tấu Sau
Nghe hắn hỏi Thẩm Bích Thấm càng xấu hổ hơn, nàng vén chăn ngồi dậy, trừng đôi mắt hạnh long lanh lên nhìn hắn, trách hắn: "Ta muốn giải thích với huynh nhưng huynh lại không nghe. Lần này thì hay rồi, ta mất mặt xem như có thể ném đi được rồi! Sự điềm nhiên, bình tính của một tướng quân nên có đâu rồi?"
"Khu!"
Nghe vậy trên mặt Mộ Dung Húc cũng nóng lên, sau đó hắn mặc kệ Thẩm Bích Thấm có đang tức giận hay không, hắn bước lên và ngồi xuống ở mép giường của nàng, khẽ ôm người vào lòng, nói: "Đối mặt với kẻ thù, ta có thể sát phạt quyết đoán nhưng không biết làm thế nào mà chỉ cần muội xảy ra chuyện, cho dù là chuyện lớn hay nhỏ thì luôn có thể làm loạn tâm trí ta."
"Hừ! Huynh còn nói lời này? Chuyện này còn muốn trách ta?"
Thật ra lời này giống như đang tỏ tình vậy, trong lòng Thẩm Bích Thấm rất vui nhưng thiếu nữ nào đó có mưu đồ muốn nghe nói mấy lời âu yếm nên trên mặt vẫn cố giữ vẻ nghiêm nghị, giả vờ tức giận.
"Đương nhiên không thể trách muội, muốn trách chỉ có thể trách ta."
Mộ Dung Húc ôm người chặt hơn, nói rất nghiêm túc: "Nếu thật sự không bảo vệ được muội, đó là do ta không làm tròn bổn phận, tuyệt đối là lỗi của ta."
"Này, đại tướng quân, huynh đúng là càng ngày càng biết nói mấy lời ngọt ngào."
Nghe đến đây cuối cùng Thẩm Bích 'Thấm không kìm chế được, nàng đưa tay ôm ngược lại Mộ Dung Húc, gác cằm lên vai hắn, nói: "Chỉ là ta lại rất thích nghe. Xem xét biểu hiện này của huynh, ta tha thứ cho huynh lần này."
"Ừm, vậy ta đa tạ phu nhân đã thông cảm."
Mộ Dung Húc ôm chặt Thẩm Bích Thấm hơn, hai người họ cứ lằng lặng ôm nhau trong im lặng như vậy.
Sự yên tĩnh này là kiểu yên tĩnh lắng nghe tâm tư của nhau mà không phải im lặng tẻ ngắt, ngược lại có một dòng ấm áp lằng lặng chảy xuôi giữa hai người.
"A Thấm."
Một hồi lâu sau, Mộ Dung Húc đẩy Thẩm Bích Thấm từ trong lồng ngực mình ra, hai tay hắn giữ chặt vai nàng, nghiêm túc nói: "Đoàn quân của ta đang là khách binh, không thể ở lại đây quá lâu, chờ chiến sự lắng lại, ta lập tức xin nghỉ, trở về cưới muội, được không?"
"Nhưng ta còn chưa đủ mười sáu tuổi." Thẩm Bích Thấm chớp mắt nói.
“Ta không chờ được nữa rồi."
Mộ Dung Húc nhìn chăm chú vào Thẩm Bích Thấm nói: "Muội nói động phòng quá sớm không tốt cho sức khỏe, vậy ta có thể đợi nhưng lễ thành thân thì ta không thể chờ đợi lâu thêm nữa."
"Ừm, thế nhưng ta sợ phụ thân và nương của ta sẽ không đồng ý."
Tuy rằng trong lòng cảm động, nhưng nhìn bộ dạng nghiêm túc này của Mộ Dung Húc, Thẩm Bích Thấm nhịn không được muốn trêu chọc hẳn.
Trong mắt nàng liền hiện lên một tia giảo hoạt, sau đó duỗi tay nhẹ nhàng kéo cổ áo xuống, một nửa bờ vai trắng như ngọc lộ ra, sau đó nàng liền tiến lên gẵn từng chữ nói,"Vậy hay là, chúng ta... 'Trước, trảm, sau, tấu?"
"Rầm."
Bị Thẩm Bích Thấm trêu chọc như vậy, tuy là Đại tướng quân chủ lực điều quân, nhưng giờ phút này hắn cũng nhịn không được mà nuốt nước miếng một cái, lập tức chống tay nhảy từ trên giường xuống đất, khi xuống đến nơi chân còn chưa vững, liền lảo đảo vài cái.
"A Húc, huynh đang làm gì vậy, không cảm thấy chủ ý này rất tốt sao?"
Bàn tay mềm mại của Thẩm Bích Thấm chống nhẹ lên cằm, đôi mắt mở to mê ly nhìn Mộ Dung Húc.
"Bá..."
Lúc này, Thẩm Bích Thấm chỉ cảm thấy có một trận gió lạnh thổi đến, trong phòng nào còn bóng dáng Mộ Dung Húc nữa. "Ách... Ha ha ha..."
Đầu tiên là Thẩm Bích Thấm cảm thấy sửng sốt, nhưng ngay sau đó liền ôm bụng phá lên cười,"Ai u, này vui quá hóa buồn, bụng ta đau quá ai..."
Lúc Thẩm Bích Thấm còn đang khó khăn kìm lại nụ cười thì bên kia Mộ Dung Húc đã quay trở lại, lúc này trên người hắn đã thay bỏ một thân chiến giáp, chỉ còn một bộ thường phục.
Tóc dài phía sau ngoài rối ra thì có hơi ướt, bên ngoài mặc một bộ thường phục màu trắng ngọc, cổ hơi mở, không còn khí chất lạnh lùng thường ngày nữa mà thay vào đó là vài phần mị hoặc, khiến cho Thẩm Bích Thấm nhìn đến hai mắt đăm chiêu khôi rời được, trong lòng vài phần sắc tâm ngo ngoe rục rịch.
Quả thật chứng minh cho một câu của kiếp trước, nam nhân có vẻ ngoài quá đẹp thì đúng là nữ nhân cũng có thể nổi lên sắc tâm.