Chương 1002: Người Cháu Dâu Này
Chương 1002: Người Cháu Dâu NàyChương 1002: Người Cháu Dâu Này
"Nói đến nữ nhi Thấm Nhi này, thật ra chúng ta cũng không dạy dỗ gì, không biết thế nào mà có thể tự mình trở nên xuất sắc như vậy."
Trên mặt Thẩm Thủ Nghĩa đầy ý cười: "Thật sự may mắn khi có nữ nhi này, thật sự những gì ngày hôm nay Thẩm gia có được đều nhờ nữ nhi này. Ta cũng không có yêu cầu gì nhiều, chỉ hy vọng sau này Thấm Nhi có thể bình an cả một đời, cuộc sống hạnh phúc, người làm phụ thân này cũng thỏa mãn rồi."
"Ha ha, đó là đương nhiên! Nếu tên tiểu tử thối kia dám đối xử không tốt với 'Thấm Nhỉ thì ta chính là người đầu tiên không tha cho hẳn." Phùng lão nói rất thật lòng. "Thật lòng cũng không dối gạt ngài, không phải chúng ta không tin tưởng đứa nhỏ Tiểu Húc này, chỉ là bây giờ Tiểu Húc càng ngày càng xuất sắc, ta sợ sẽ khiến nhiều người khác nhớ thương."
Nụ cười trên mặt Thẩm Lâm thị cũng nhạt dần, bà hơi lo lắng nói: "Tuy hai đứa chúng nó đã có hôn ước nhưng dù sao cũng chưa thành thân, trong lòng ta vẫn chưa yên tâm được."
"Ừm, lời này rất có đạo lý."
Nhớ đến những kẻ quan to, quý tộc trong kinh thành có bản tính ngang ngược, thích cướp đoạt, Phùng lão cũng lo lắng, sắc mặt trở nên nghiêm trọng.
"Thế nhưng Thấm Nhi lại nói mười sáu tuổi mới chịu thành thân, mọi người cũng biết tính tình của đứa nhỏ này, lời do chính miệng mình nói ra làm sao có thể đổi ý?" Tuy Thẩm Thủ Nghĩa cũng lo lắng như vậy nhưng ông ấy không dám làm chủ thay Thẩm Bích Thấm, nữ nhi này của ông ấy tốt toàn diện nhưng tính tình lại quá mức cứng rắn khiến người làm phụ thân như ông ấy cũng không có cách nào.
Đương nhiên càng nhiều hơn là bởi vì ông ấy yêu thương Thẩm Bích Thấm nên không nỡ ép buộc nàng làm chuyện nàng không thích.
"Ôi, thế thì không đúng rồi! Ta nhớ trước đây Thấm Nhi đã nói rất rõ ràng, trước mười sáu tuổi không thể động phòng, sinh con vì không tốt cho sức khỏe mà không nói nhất định phải mười sáu tuổi mới thành thân."
Thẩm Lâm thị lập tức mở miệng phản bác nói.
"Ồ, thật sự là như vậy sao?" Nghe đến đây không chỉ ánh mắt Thẩm Thủ Nghĩa mà Phùng lão cũng sáng rực lên. Phùng lão cực kỳ ưa thích người cháu dâu này, ông ấy rất sợ bị người khác nhanh chân cướp đi.
Phải biết rằng bây giờ mọi người đều biết Thẩm Bích Thấm xuất sắc thế nào, cộng thêm Thẩm Bích Thấm vẫn còn nhỏ, hơn nữa chung đụng với Mộ Dung Húc thì ít mà xa cách thì nhiều. Tục ngữ nói "hảo nữ sợ quấn nam", nếu thật sự xuất hiện một thanh niên tài tuấn nào đó đến dây dưa, khó mà đảm bảo Thẩm Bích 'Thấm sẽ không đánh mất ý định ban đầu.
Nếu như vậy, đến lúc đó ông ấy cũng không có chỗ để khóc, Phùng lão cảm thấy mình không thể đi đâu tìm được một người cháu dâu hiếu thảo và bao dung hơn Thẩm Bích Thấm.
"Hẳn... Hẳn là như vậy. Hay là đợi lát nữa hai đứa chúng nó đến đây, chúng ta hỏi thử xem sẽ biết."
Thật ra Thẩm Lâm thị cũng không chắc chắn lắm, chẳng qua bà ấy có thể nhìn thấy rõ tình cảm của Thẩm Bích Thấm và Mộ Dung Húc, nghĩ lại hẳn cũng không có vấn đề gì.
"Được! Chờ chúng đi ra thì hỏi ngay. Nếu chúng đồng ý, chúng ta nhanh chóng giải quyết xong mối hôn sự này, chờ đến mười sáu tuổi lại tiến hành đại lễ, vậy cũng không muộn."
Phùng lão quyết định rất dứt khoát. Thế là một nhóm trưởng bối ngồi yên trong nhà chính vừa nói chuyện phiếm vừa chờ hai người họ đi ra.
Còn hai người đang được mọi người trong nhà chờ đợi, một người thì che mặt, trốn trong chăn, một người cúi đầu, ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, song phương đều xấu hổ không nói nên lời. "A... A Thấm, sức khỏe của muội khá hơn chút nào chưa?"
Thật lâu sau đó Mộ Dung Húc mới mở miệng trước phá vỡ sự im lặng trong phòng, hắn thấp giọng hỏi: "Bụng còn đau... Còn khó chịu không?"
"Huynh còn hỏi?"