Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 1000 - Chương 1001: Xảy Ra Chuyện Gì?

Chương 1001: Xảy Ra Chuyện Gì? Chương 1001: Xảy Ra Chuyện Gì?Chương 1001: Xảy Ra Chuyện Gì?

Thấy một người có gương mặt lạnh lùng đột nhiên lại nói nhiều thế này khiến Thẩm Bích Thấm phải há hốc mồm, lời muốn nói đã đến miệng nhưng vẫn không nhịn được bật cười, trái lại càng làm giảm bớt sự lúng túng.

Nụ cười này khiến Mộ Dung Húc phải ngẩn ngơ. Đã bị thương rồi còn có thể cười vui vẻ thế này? Lễ nào vết thương của nàng nặng đến mức làm ảnh hưởng đến đầu óc rồi?

"Tiểu Húc, xảy ra chuyện gì rồi?"

Nhưng vào lúc này mấy người Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị đã chạy đến nơi, họ ân cần hỏi han.

"A Thấm bị thương rồi, cháu đang muốn đi tìm đại phu." Còn chưa đợi Thẩm Bích Thấm nói chuyện, Mộ Dung Húc đã mở miệng trước.

"Cái gì? Bị thương rồi?"

Mấy người Thẩm Thủ Nghĩa nghe xong, trong nháy mắt sắc mặt cũng tái đi, nhớ đến vừa rồi Thẩm Bích Thấm dẫn người truy sát giặc Oa, khả năng bị thương đúng là rất lớn.

"Vậy cháu nhanh chóng đi tìm đại phu, bên này còn có chúng ta trông chừng." Thẩm Lâm thị cũng hoảng hốt, bà ấy vội vàng thúc giục.

"Vâng!" Mộ Dung Húc trả lời một tiếng, lập tức muốn chạy ra ngoài ngay.

"Mộ Dung Húc, huynh đứng lại đó cho ta!"

Thấy mọi người đã hiểu lầm, cuối cùng Thẩm Bích Thấm vẫn không nhịn được gầm lên một tiếng, cũng không nhìn đến mặt Mộ Dung Húc nữa, nàng cúi đầu, tiếng nói nhỏ vô cùng: "Ta... Ta không có bị thương, cái kia... Nương... Nương ở lại đây đi! Cha và huynh ra ngoài trước đi... Đi ra ngoài trước đi!"

Nói xong nàng đã trùm khăn kín đầu mình mà không nói gì nữa.

"A... Khụ! Chúng ta vẫn nên ra ngoài trước đi!"

Thấy Thẩm Bích Thấm biểu hiện thế này, mấy người Thẩm Thủ Nghĩa là người từng trải nên lập tức hiểu được, thế là mặt mo cũng đỏ lên, ông ấy ho khan một tiếng rồi kéo Mộ Dung Húc còn đang mờ mịt không hiểu gì ra ngoài.

"Tổ phụ, tước gia, cháu rõ ràng đã ngửi thấy mùi máu, vì sao A Thấm..."

"Khụ!"

Thấy Mộ Dung Húc vẫn lo lắng như vậy, mọi người liếc nhìn nhau, Phùng lão ho khan một tiếng rồi nói nhỏ vào tai hắn vài câu: "Bây giờ cháu đã hiểu chưa? 'Thấm nha đầu trưởng thành rồi."

"Tôn... Tôn nhi hiểu rồi."

Nghe Phùng lão nói xong, đầu tiên Mộ Dung Húc sững sờ, sau đó trong nháy mắt gương mặt tuấn tú như bị nhiễm ánh bình minh, hắn lúng túng quay mặt sang chỗ khác.

Vừa thở ra một hơi nhẹ nhõm nhưng cũng vừa vui mừng khó tả, loại cảm giác này thật sự quá vi diệu.

Cuối cùng tiểu nha đầu hắn một mực bảo hộ cũng đã trưởng thành, rất nhanh nàng sẽ có thể trở thành tân nương tử của hắn, trong lòng vừa nghĩ đến đây khóe môi Mộ Dung Húc đã đầy ý cười, làm thế nào cũng không thu lại được.

"Húc nhi!"

Mộ Dung Húc và mấy trưởng bối cùng đến nhà chính ôn chuyện, một lát sau Thẩm Lâm thị đã vui vẻ bước vào.

"Lâm di."

Mộ Dung Húc bước lên cung kính thi lễ, sau đó nghĩ đến sắc mặt trắng bệch của Thẩm Bích Thấm vừa rồi, hắn vẫn ân cần hỏi han: "Vừa rồi hình như A Thấm đau bụng rất khó chịu, không biết bây giờ thế nào rồi ạ?"

"Mới uống chút canh gừng đường đỏ, đã khá hơn rồi."

Thẩm Lâm thị trả lời một câu, thấy trên mặt Mộ Dung Húc vẫn tỏ ra không yên tâm lắm thì cười rạng rỡ nói: "Chỗ này của chúng ta cũng không cần cháu nữa, cháu và Thấm Nhi đã nhiều ngày không gặp rồi, hai đứa từ từ ôn chuyện đi!"

"Vậy cháu rời đi trước."

Hắn cung kính thi lễ với các trưởng bối trong phòng một lần nữa mới lập tức rời đi.

"Ha ha ha, Húc nhi không hổ được Phùng lão dạy dỗ, lễ nghĩa cực kỳ chu toàn."

Nhìn theo bóng lưng Mộ Dung Húc rời đi, Lâm Bác Văn hài lòng nói.

"Ta đã yêu cầu nghiêm khắc với tôn nhi này từ khi hắn còn nhỏ, trái lại là Thấm Nhi nhà các người, khí chất hoàn toàn tự nhiên mà có, tiểu tử này sao có thể sánh bằng."

Nói đến Thẩm Bích Thấm, trên mặt Phùng lão vui vẻ như nở hoa, ông ấy thầm nghĩ tóm lại cũng là người từ hoàng gia đi ra cả, khí chất từ trong xương tủy đúng là không giống người bình thường.
Bình Luận (0)
Comment