Chương 1000: Muội Bị Thương Rồi
Chương 1000: Muội Bị Thương RồiChương 1000: Muội Bị Thương Rồi
Về phần đồng tri và tri huyện đi sau lưng họ, cả hai đều ưỡn ngực, thằng lưng, mặt mũi tràn đây tự hào đón, nhận cái nhìn chiêm ngưỡng của dân chúng.
Trong lòng họ đầu âm thầm cảm thấy may mắn. Cũng may họ đã lựa chọn sáng suốt, họ đã lựa chọn ở lại, tuy Nguyệt Cảng bên kia bị tai họa do giặc Oa xâm chiếm nhưng vẫn may mắn họ đã thành công thủ thành, đến cùng thì họ vẫn chống đỡ được, ngoài ra còn thu hoạch được danh tiếng tốt, đây chính là chuyện tốt nhất.
Từ lúc được chứng kiến thực lực đáng sợ của Thẩm gia, trong lòng hai người họ chỉ có một suy nghĩ duy nhất, đó chính là phải tạo được mối quan hệ với Thẩm gia, như vậy trong tương lai mới có được ánh sáng.
Dân chúng bám theo một đoạn, mãi đến khi nhìn thấy hai người họ đã vào bá tước phủ, lúc này mới ai về nhà nấy.
Còn về quân đội, ngoại trừ một bộ phận ở lại bảo vệ bá tước phủ, còn lại đều nhanh chóng rời đi và trú đóng ngoài thành.
"Có thể buông tay được chưa, Mộ Dung đại tướng quân?"
Vào trước cửa thùy hoa, Thẩm Bích 'Thấm dừng bước, nàng nhếch mày nhìn Mộ Dung Húc nói.
Ở trước mặt người ngoài, Mộ Dung Húc muốn nắm tay, nàng cũng không phải người hay ngại ngùng nên nhân nhượng để hắn nắm tay, thế nhưng bây giờ sắp ở trước mặt trưởng bối vẫn nên tuân theo lễ nghĩa, bớt phóng túng vẫn tốt hơn.
"Không buông. Đời này sẽ không buông tay ra."
Nghe vậy Mộ Dung Húc dừng lại, sau đó hắn bước lên chặn trước người nàng, ôm ôn hương nhuyễn ngọc vào lòng, trong mắt phượng thâm tình như nước, hắn cúi đầu tiến lại gần Thẩm Bích Thấm.
Nhìn thấy hành động này của Mộ Dung Húc, rất đương nhiên Thẩm Bích Thấm biết hắn muốn làm gì, nàng tương đối chịu phối hợp, môi cong lên, cười một tiếng, vòng hai tay mình lên cổ hắn, hơi nhón chân lên muốn chào đón hắn.
NG
Thế nhưng ngay vào lúc này Thẩm Bích Thấm đột nhiên thay đổi sắc mặt, nàng cảm thấy một trận đau nhức vừa nổi lên trong bụng mình khiến nàng phải khẽ hừ một tiếng.
"A Thấm, muội làm sao vậy?"
Thấy dáng vẻ này của Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc giật mình, trong nháy mắt đã không còn cái gì mà động tình nữa, tất cả đều biến thành lo lắng.
"Ta đau bụng."
Trên trán Thẩm Bích Thấm đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng ngồi xổm xuống, lông mày cau lại.
"Rất đau sao? Ta ôm muội vào trong trước, chờ một lát nữa, đây là..."
Nghe vậy Mộ Dung Húc không nói hai lời đã ôm ngang người Thẩm Bích 'Thấm lên, thế nhưng vừa mới ôm người vào ngực, gương mặt từ trước đến nay vẫn thường điềm tĩnh, lạnh lùng nhưng lúc này đã tái đi: "Mùi máu tươi! A Thấm, muội bị thương rồi sao?" "Hả? Bị thương? Không có."
Thẩm Bích Thấm nghe vậy cũng hơi sững sờ, với võ công của nàng mà nói, những tên giặc Oa kia làm sao đả thương được nàng. Rất nhanh sau đó giống như nghĩ đến chuyện gì, sắc mặt của nàng lập tức đỏ bừng.
"Không thể nào, đúng là mùi máu tươi! Chắc chắn muội đã bị thương! Ta đoán sẽ không sai."
Chinh chiến lâu dài trên chiến trường nên hẳn rất mẫn cảm với mùi máu, Mộ Dung Húc tin tưởng vào phán đoán của mình nên không đợi Thẩm Bích Thấm nói chuyện hắn đã lập tức thi triển khinh công, ôm người nhanh chóng xông về phía gian phòng của Thẩm Bích Thấm.
"Cô gia... Ôi, đây là làm sao vậy?"
Vào lúc này Phong Ngâm nhìn thấy dáng vẻ vội vàng của Mộ Dung Húc, mà sắc mặt hắn rõ ràng không đúng lắm, trong lòng nàng ấy cũng giật mình, vội vã chạy đến nhà chính thông báo.
"Tốt nhất muội nên ở đây chờ đợi, ta đi tìm đại phu."
Nhét Thẩm Bích Thấm vào chăn, Mộ Dung Húc vô cùng lo lắng muốn đi tìm đại phu.
"Ôi, đừng... Đừng đi!"
Thấy vậy, nàng vội vươn tay giữ chặt hẳn lại. Nếu để hắn thật sự mời đại phu đến đây, nàng sẽ xấu hổ đến mức chui xuống đất cho rồi.
"A Thấm, làm sao vậy? Rất đau sao?"
Bị Thẩm Bích Thấm giữ chặt tay lại, Mộ Dung Húc cho rằng nàng đang sợ hãi nên vội mở miệng an ủi nàng: "Đừng sợi 'Ta đi tìm đại phu, sẽ nhanh chóng trở về, ta sẽ ở bên cạnh muội. A, đúng rồi! Muội bị thương ở đâu? Chỗ ta có thuốc bôi lên vết thương, muội xem có muốn thử dùng trước không..."
"Huynh, phụt..."