Chương 1021: Thẩm Kỳ Viễn Trở Về
Chương 1021: Thẩm Kỳ Viễn Trở VềChương 1021: Thẩm Kỳ Viễn Trở Về
"Đúng vậy." Nói đến Thẩm Thủ Lễ, trong mắt Lưu Trường Phúc hiện lên một tia sắc lạnh, gật đầu đồng ý.
Thời gian sáu ngày chớp mắt trôi qua, giặc Oa cũng bị quét sạch toàn bộ, Nguyện cảng trở lại phồn vinh như xưa, bên cạnh bến tàu còn có thương thuyền tụ tập, dòng người chen chúc xô đẩy, vô số hàng hóa đang được dọn ra, ngoài ra còn có nhiều quán nhỏ, người bán hàng rong rao hàng, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Thấy chưa, thấy chưa, kia là thương thuyền của Thẩm gia chúng ta."
Từ phía xa có một con thuyền treo cờ Thẩm gia đi tới, người phụ trách cùng mấy người hạ nhân của Thẩm gia ai nấy đều vui mừng hô lớn.
Tiếp đó dưới ánh mắt chờ mong của mọi người, một thiếu niên tuấn tú nhẹ nhàng nhảy từ đây thuyền xuống, phía sau còn có một thư đồng và đoàn hộ vệ cùng xuống bến tàu.
"Phu nhân, mau nhìn, là thiếu gia, thật sự là thiếu gia!"
Nhìn thấy thiếu niên kia, Hoa Tụng lập tức lôi kéo cánh tay của Thẩm Lâm thị, miệng nhanh chóng hô lớn rồi vẫy tay về hướng mấy người Thẩm Kỳ Viễn,"Tứ thiếu gia, ở đây, ở đây."
"Nương, ngũ muội!"
Xa xa nhìn thấy hai người Thẩm Lâm thị cùng Thẩm Bích Thấm, Thẩm Kỳ Viễn cả kinh, vội vàng nhanh chân bước về phía trước.
"Hài nhi gặp qua mẫu thân." Đợi khi đến nơi, đầu tiên là Thẩm Kỳ Viễn hành lễ hai vấn với Thẩm Lâm thị.
"Con thật là, giống y như tam ca của con, sao lại nhiều lễ nghi như vậy."
Tuy rằng ngoài miệng Thẩm Lý thị nói vậy nhưng vẫn đợi Thẩm Kỳ Viễn hành lễ xong rồi mới tiến lên đỡ lấy người hắn, nhẹ nhàng kéo cánh tay của hắn đau lòng nói,"Thật là vất vả cho con, xem này dầm mưa dãi nắng, đen gầy đi không ít."
"Trên biển gió to, cho nên đen đi một chút, còn gầy thì không hề có, do là đã cao lên không ít nên con nhìn mới gầy một chút mà thôi."
Thẩm Kỳ Viễn thuận thế đỡ lấy Thẩm lâm thị hơi khom người nói,"Người không biết, lúc còn ở Lâm phủ, nhị tỷ với người giống y như nhau, cho con ăn bao nhiêu là mỹ thực của kinh thành, biết rõ con không có sức chống cự với đồ ăn ngon rồi mà, cũng may alf gần đây con cao hơn không ít, nếu không chắc chẵn sẽ thành tiểu mập mạp rồi."
"Vậy cũng tốt, nương cũng thích nhìn bộ dạng mập mạp của con, càng béo mới càng có phúc, lại nói con béo chỗ nào, một chút thịt cũng không có, y như tam ca của con."
Thẩm Lâm thị có chút buồn cười lắc đầu, sau lại điểm nhẹ lên trán của Thẩm Kỳ Viễn một cái nói,"Tam ca còn gần đây cũng mới về, mới dưỡng được thêm một chút thịt, xem ra bây giờ lại đến phiên con rồi."
"Ai da, nương, con khó khăn làm mới thoát được nhị tỷ và nhị tỷ phu, hiện giờ sao lại đến phiên người rồi."
Nghe vậy, Thẩm Kỳ Viễn kinh hãi hô một tiếng, sau đó trốn ra phía sau Thẩm Bích Thấm, rồi còn nói thêm,"Nương, người xem ngụ muội đi, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, vòng eo nhỏ như vậy, dường như véo một cái là đứt, người nên bồi bổ cho muội ấy đi."
"Đi ra chỗ khác đi, tứ ca, huynh thì biết cái gì, người ta gọi cái này là xương cảm mỹ, dáng người ta đẹp như vậy, sao có thể gọi là gầy được, muội thấy huynh mới là gầy đi."
Nghe vậy, Thẩm Lâm thị khẽ nhíu mày đánh giá nàng, trong lòng Thẩm Bích Thấm âm thầm kêu một tiếng rồi nhanh chóng kéo áo Thẩm Kỳ Viễn ra, tuy nhiên thứ lộ ra không phải là vòng eo gầy mà vô cùng rắn chắc,"Nương người xem, tứ ca là đại nam nhân mà eo nhỏ như vậy, hắn mới nên cần bồi bổ, bồi bổ cho huynh ấy đi, con không cần, khoảng thời gian trước người đã bồi bổ cho con rồi, nếu người bắt con thêm nữa thì con chỉ có thể mập chứ không thể cao nữa." Thật đáng chê cười, trước kia trong nhà chỉ có một mình nàng ở, Thẩm Lâm thị cũng không còn ai để thương thêm nữa, vậy nên ngày nào cũng làm đủ loại đồ ăn bồi bổ cho nàng, tuy rằng nàng vô cùng cảm động, nhưng tình yêu của nắm hài tử đổ đồn lên người nàng thật sự quá trầm trọng, khiến nàng ăn không thể tiêu được, gần đây may mà có Thẩm Trí Viễn về mới được rời mục tiêu đi, nàng không muốn một lần nữa bị Thẩm Lâm thị yêu thương như vậy nữa.
"Ngũ muội, sao ta như thế này lại gọi là gây được, muội mau nhìn cánh tay ta đi, đây đều là cơ bắp..."
Thấy đôi mắt của Thẩm Lâm thị nhìn thẳng tắp vào mình thì trong lòng Thẩm Kỳ Viễn nổi lên hồi chuông cảnh báo, liền phải phản bác lại, chỉ là lời nói còn chưa kịp dứt thì đã bị Thẩm Lâm thị mạnh mế cắt ngang. "Được rồi, nương nhìn thấy, hai người các người đều nói không sai, gầy, quá gầy rồi, yên tâm nương sẽ bồi bổ cho cả hai, tuyệt không thiên vị ai."
Sau Thẩm Lâm thị cười ha ha nói, "Trước kia trong nhà không điều kiện nên mới để các con gầy như vậy, hiện giờ cái gì cũng có, đương nhiên phải nuôi các con đến trắng trẻo mập mạp lên mới được."
"Ách,"
Nhìn Thẩm Lâm thị thần sắc kiên định thì hai huynh muội đồng thời liếc nhìn nhau, rồi cúi đầu buồn bã.
Bọn họ hiểu, một khi Thẩm Lâm thị đã hạ quyết tâm thì tuyệt đối sẽ không thay đổi được.
"Phụt, hì hì..."
Phong Ngâm và Hoa Tụng ở bên cạnh nhìn bộ dạng của hai huynh muội Thẩm Bích Thấm thì ai nấy đều không nhịn được mà che miệng bật cười.
Trong lòng thầm nghĩ, cô nương cùng tứ thiếu gia không hổ là long phượng thai, làm cái gì cũng muốn cùng nhau.
"Được rồi, nơi này gió lớn ồn ào, cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện, muốn nói gì thì về nhà chúng ta cùng nói tiếp."
Thẩm Lâm thị vui mừng cười híp mắt, nói xong liền mỗi tay nắm một người, dẫn bọn họ rời khỏi bến tàu rồi ngồi xe ngựa cùng trở về.