Chương 1022: Gặp Mặt Hoàng Thượng
Chương 1022: Gặp Mặt Hoàng ThượngChương 1022: Gặp Mặt Hoàng Thượng
Ngày vui lắm chẳng tày gang, Thẩm Kỳ Viễn trở về thì Thẩm Bích Thấm lại phải tới kinh thành ngay. Mấy ngày sau, nàng và Phùng lão sẽ rời đi tới kinh thành bằng đường thuyền. Bọn họ phải đi mất gần một tháng mới tới kinh thành. Sau khi tới nơi, bọn họ liền ở lại nhà của Thẩm Bích Tuyết.
Một đêm ngủ ngon, sáng sớm hôm sau, Thẩm Bích Thấm vẫn là như thường lệ đi đến đài tập bẵn cung.
Quả nhiên, không ngoài dự liệu, đợi Thẩm Bích Thấm và Phùng lão chuẩn bị đủ, ăn cơm sáng xong, trong cung liền truyền chỉ triệu hai người đến, thậm chí còn cho cả xe ngựa qua đây để nàng và Phùng lão cùng vào cung. Hoàng đế tự mình phái người tới đón, Thẩm Bích Thấm nào dám trì hoãn, liền lập tức lên xe ngựa, còn về phần Lưu Trường Phúc, đương nhiên là dẫn theo hộ vệ theo sát phía sau.
Xe ngựa rất nhanh đã đi vào cửa hàng cung, đường trong cung đương nhiên là không thể ngồi xe ngựa nữa, nhưng hoàng đế vô cùng chu đáo, thông cảm Phùng lão tuổi tác đã cao, liền phái cỗ kiệu đến đưa bọn họ đến trước điện.
"Thảo dân Phùng Nghị tham kiến bệ hạ."
"Dân nữ Thẩm Bích Thấm tham kiến bệ hạ."
Chờ đến khi vào trong đại điện, hai người đồng thời nói một câu rồi chuẩn bị quỳ xuống hành lễ với hoàng đế.
"Được, nơi này không có người ngoài, cũng không cần đa lễ." Thẩm Bích Thấm và Phùng lão còn chưa quỳ xuống thì hoàng đế đã mở miệng ngăn hành động của hai người lại, hơn nữa còn tự mình đi xuống đỡ lấy Phùng lão.
"Bệ hạ, ngài đừng làm vậy với thảo dân." Nhìn hành động của hoàng đế, Phùng lão sợ hãi vội vàng nói.
"Phùng lão, người không cần tự xưng thảo dân, một câu thảo dân này khiến cho trẫm nhớ đến án oan năm ấy, trong lòng cảm thấy vô cùng hụt hãng."
Thấy thái độ cứng rắn của Phùng lão, hoàng đế cũng không nhiều lời, liền ngồi lại vị trí, hơn nữa còn cho hai người Phùng lão và Thẩm Bích Thấm ngồi xuống, lúc này ông mới nhìn Phùng lão hỏi,"Phùng lão, mấy năm nay có tốt không?"
"Nhận được sự quan tâm của bệ hạ, thảo dân sống vô cùng tốt."
Nhìn khuôn mặt hoàng đế so với mình còn già hơn thì trong lòng Phùng lão vô cùng xúc động, hoàng đế cũng đã sớm không còn bộ dạng khí phách năm đó nữa rồi.
"Đúng vậy, nhìn Mộ Dung Húc xuất sắc như vậy, trẫm liền biết Phùng lão dạy dỗ vô cùng tốt."
Nghĩ đến Mộ Dung Húc, thông tuệ giỏi giang như vậy, tâm tình hoàng đế tốt lên không ít, may mắn, may mắn năm đó Phùng lão rời đi kịp thời, bằng không hắn sẽ phải nuối tiếc cả đời này.
"Đây đều là nhận hồng phúc từ bệ hạ." Nói đến Mộ Dung Húc, Phùng lão cũng vô cùng tự hào, cười nói.
"Ha ha ha, Phùng lão này, từ bao giờ mà người cũng học được bộ dạng này vậy." Hoàng đế cười lắc đầu, sau đó lại dùng vẻ mặt thâm ý nhìn Thẩm Bích 'Thấm,"Nha đầu, ngươi còn muốn giả bộ đến khi nào?"
"Ha ha, cháu gái Thẩm Bích Thấm, tham kiến Hoàng tổ phụ."
Thấy Hoàng đế đi thẳng vào vấn đề như vậy khiến Thẩm Bích Thấm có chút ngoài ý muốn, nhưng nàng cũng không hoảng sợ quá lâu, liền hào phóng đứng dậy cung kính hành lễ với hoàng đế như một vị trưởng bối trong nhà.
"Hay, hay, bích tâm kiếm khác, quả nhiên là đứa nhỏ ngoan." Nhìn bộ dạng tự nhiên này của Thẩm Bích Thấm thì trong lòng hoàng đế vô cùng vừa lòng, liên tục gật đầu khen ngợi.
"Hoàng tổ phụ, ngài không cần chê cười ta." Thấy hoàng đế nhắc tới chuyện bích tâm kiếm khách, làm Thẩm Bích 'Thấm không khỏi có chút ngượng ngùng.
"Trẫm này cũng không phải là chê cười ngươi, đây là khích lệ ngươi, trẫm có một người cháu gái như ngươi cũng thấy vinh hạnh."
Hoàng đế cười lắc đầu, sau đó vươn tay về phía Thẩm Bích Thấm, hiền hoà nói,"Nào, đến đây trẫm nhìn xem."
"Được."
Biết trước mắt hoàng đế cũng chỉ có một mình lão cha nhà mình là nhi tử thì trong lòng nàng đối với vị hoàng đế này cũng không quá kiêng ky, liền ngoan ngoãn đi lên phía trước.
"Ừm, không tồi, lớn lên vô cùng tốt, đúng là có vài phần giống với tiểu tử Kỳ Viễn kia." Sau khi tinh tế quan sát Thẩm Bích Thấm một hồi thì hoàng đế liền cười nói.
"Chúng ta là long phượng thai, đương nhiên là sẽ có chút giống."
Thẩm Bích Thấm cười nói,"Nghe nói Hoàng tổ phụ năm đó có vài phần giống tứ ca, xem ra khi đó người cũng là một mỹ nam tử."
"Ha ha ha, đứa nhỏ này vẫn còn là tiểu cô nương a, thích mỹ nam tử như Vậy sao."
Nghe được lời Thẩm Bích Thấm khen tặng, tâm tình của hoàng đế vô cùng tốt, lúc cười còn nhẹ nhàng ấn lên trán Thẩm Bích Thấm một cái,"Chỉ là ngươi nói không sai, bằng không sao có thể theo đuổi được Hoàng tổ mẫu của ngươi."
"Ồ, nói như vậy, Hoàng tổ mẫu chính là một đại mỹ nhân, chỉ là sao lại không thấy bà ấy ở đây?" Nghe vậy, Thẩm Bích Thấm có chút kỳ quái hỏi.
Từ bên Thẩm Kỳ Viễn, nàng cũng nghe được không ít chuyện của hoàng đế, nói hoàng đế và hoàng hậu có tình cảm vô cùng tốt, từ sau khi hoàng hậu hết bệnh thì hai người dường như đều là như hình với bóng, hiện giờ dù sao mình cũng chính là cháu gái của bà ấy, sao lại không thấy người đâu được.
"Hoàng tổ mẫu của ngươi bị nhiễm phong hàn, nói là sợ lây bệnh qua cho ngươi, nên nói như thế nào cũng không chịu đến."
Hoàng đế nói, trong mắt còn hiện lên một tia lo lắng, sau lại cười nói,"Không cần lo lắng, dù sao sau này ngươi cũng ở lại kinh thành, muốn gặp Hoàng tổ mẫu thì cũng có nhiều cơ hội."