Chương 1029: Bạn Bè Gặp Nhau
Chương 1029: Bạn Bè Gặp NhauChương 1029: Bạn Bè Gặp Nhau
Bên này Hoàng đế đang kể lại sự tích huy hoàng của Thẩm Bích Thấm cho hoàng hậu nghe, còn nhân vật chính của chúng ta lúc này đã đi theo Lý công công đến một biệt điện khác.
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang ở trong phòng, nhưng so với dáng người mềm mại có chút đầy đặn trước kia thì giá người này rõ ràng đã trở nên gầy đi rất nhiều.
"Thấm... Thấm Nhi..."
Nghe thấy tiếng đẩy cửa, Quý Tư Linh đột nhiên quay đầu nhìn lại, khi thấy trông người kia, nước mắt của nàng ấy người lập tức trào ra, thấp giọng kêu một tiếng sau đó nhanh chóng tiến lên, nhào vào trong lòng của Thẩm Bích Thấm nói: "Hu hu... Thấm Nhi, cuối cùng tỷ cũng gặp được muội rồi."
"Ừm, thực xin lỗi, muội đến muộn rồi." Cả người Thẩm Bích Thấm lúc đầu có chút sững sờ, sau đó thả lỏng, đưa tay vỗ võ lưng của Quý Tư Linh an ủi nói.
"Thấm Nhi, Thiên Lý đều kể hết với tỷ rồi, tỷ có thể thoát khỏi lãnh cung đều là do muội đã trả một cái giá rất đắt để cứu tỷ."
Sau khi bình tính lại, Quý Tư Linh mới rời khỏi vòng tay của Thẩm Bích Thấm, lùi lại hai bước trực tiếp quỳ xuống: "Ân tình này tỷ thật sự không biết báo đáp như thế nào, xin muội hãy nhận một lạy của tỷ."
Nàng đã biết cha mình xảy ra chuyện từ lâu rồi, chỉ đến lúc đó nàng mới biết được, cho dù thân phận của nàng trước đây có cao quý đến đâu, một khi nàng gặp nạn, thì không ai có thể cứu được nàng.
Người duy nhất đồng ý vươn tay giúp nàng chỉ có Thẩm Bích Thấm.
"Linh Nhi, tỷ đang làm gì vậy, nhanh đứng lên đi."
Thẩm Bích Thấm không ngờ Quý Tư Linh lại làm ra hành động như vậy, trong lúc nhất thời không đề phòng nhận một lạy của nàng ấy, nàng nhanh chóng chạy đến đỡ nàng ấy đứng dậy, có chút tức giận nói: "Quan hệ giữa hai chúng ta còn phải khách sáo như vậy sao?"
"Thấm Nhi, tỷ biết muội đối với tỷ rất tốt, nhưng riêng chuyện này tỷ vẫn phải cảm ơn muội." Sắc màu của Quý Tư Linh kiên định nói.
"Được rồi được rồi, bây giờ cũng nói cảm ơn xong rồi, chúng ta có thể nói chuyện đàng hoàng được chưa?" Thấy nàng ấy kiên trì như vậy, Thẩm Bích Thấm cũng không còn cách nào khác đành chịu.
"Ừm." Lúc này Quý Tư Linh mới nín khóc, mỉm cười gật đầu.
"Thấy cuộc sống của tỷ hiện tại tốt như vậy, cũng không có bị thương, cũng không phải chịu uất ức gì, muội cũng cảm thấy yên tâm rồi." Hai người nắm tay ngồi xuống trường kỷ, sau khi cẩn thận quan sát Quý Tư Linh một lượt, Thẩm Bích Thấm mới cười nói.
"Ừm, hoàng hậu nương nương đối với tỷ rất tốt, cũng không để cho tỷ phải làm việc nặng, chỉ để tỷ đi theo bên cạnh bà ấy thôi."
Quý Tư Linh lau nước mắt, cảm kích nói: "Có thể có cuộc sống như vậy tỷ đã cảm thấy hài lòng rồi, ở đây còn tốt hơn sống trong lãnh cũng rất nhiều, muội không biết cuộc sống trong lãnh cung đáng sợ đến mức nào đâu, tỷ bây giờ chị nghĩ thôi cũng đã không dám nghĩ rồi."
"Được rồi, những chuyện cũ đó cũng đã qua rồi, cũng đừng nghĩ nữa, tam ca chắc cũng đã nói với tỷ rồi, tin tưởng muội, rất nhanh tỷ có thể rời khỏi cung rồi." Thẩm Bích Thấm nắm lấy tay nàng ấy nhỏ giọng nói.
"Ừm, tỷ tin."
Nhìn ánh mắt nghiêm túc của Thẩm Bích Thẫm, trong lòng Quý Tư Linh cảm thấy rất ấm áp, mỉm cười gật đầu, sau đó mới khó hiểu hỏi: "Đúng rồi Thấm Nhi, tại sao muội đột nhiên lại đến kinh thành, hôm qua Hoàng hậu nương nương đột nhiên nói với tỷ rằng muội muốn đến thăm tỷ, lúc đó tỷ còn cảm thấy không tin được đó."
"Ừm, mọi chuyện là như vậy." Thẩm Bích Thấm giải thích ngắn gọn mọi chuyện cho Quý Tư Linh nghe, sau đó mới nói: "Mặc dù đây là mưu kế của Diêm Tùng, nhưng ông ta muốn đối phó muội cũng không đơn giản như vậy đâu."
"Tỷ tin tưởng nắng lực của muội, nhưng tỷ cũng từng nghe nói qua về Diêm Tùng này rồi, ông ta là người có thù tất báo, hơn nữa lại rất tàn nhẫn độc ác, muội làm gì cũng phải cẩn thận hơn một chút biết chưa." Tâm trạng của Quý Tư Linh lại không được thoải mái như Thẩm Bích Thấm, có chút lo lắng dặn dò.