Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 1029 - Chương 1030: Hóa Giải Hiểu Lâm

Chương 1030: Hóa Giải Hiểu Lâm Chương 1030: Hóa Giải Hiểu LâmChương 1030: Hóa Giải Hiểu Lâm

"Muội biết rồi, tỷ đừng quá lo lắng." Thẩm Bích Thấm cười gật đầu nói.

"Vậy là tốt rồi."

Thấy Thẩm Bích Thấm gật đầu đồng ý, Quý Tư Linh mới yên tâm gật đầu, sau đó có chút cảm khái nói: "Có vẻ như Hoàng thượng thật sự rất coi trọng Mộ Dung tướng quân, nếu không cũng sẽ không dễ dàng đồng ý cho hai chúng ta gặp nhau như vậy."

"Ừm... khụ, đúng vậy, muội cũng cảm thấy khá kinh ngạc và lo sợ."

Thẩm Bích Thấm có chút áy náy ho nhẹ một tiếng, vội vàng chuyển chủ đề: "À đúng rồi, khi biết muội muốn đến kinh thành, nương của tỷ đã nhờ muội mang một bức thư nhà gửi cho tỷ, túi tiền này cũng là do nương của tỷ tự tay thêu, bà ấy muốn nói xin lỗi tỷ, càng đặc biệt dặn dò tỷ không cần lo lắng cho người trong nhà, chỉ cần chăm sóc bản thân thật tốt là được."

"Nương..."

Nhìn chiếc hà bao với những đường thêu quen thuộc trong tay, khoé mắt của Quý Tư Linh khẽ đỏ hoe, nhất là sau khi nhìn thấy hình thêu phía trước, nước mắt nàng cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống.

Hình thêu trên đó chính là cỏ huyên, còn được gọi là vong ưu thảo.

Thời cổ, khi Du tử xa nhà, đã trồng loại cỏ huyên này ở Bắc Đường, mong rằng làm như vậy có thể vơi đi nỗi nhớ con của mẫu thân, 'Lâm hành mật mật phùng, Ý khủng trì trì quy' [2], thương thay cho tấm lòng của cha mẹ trong thiên hạ, cho nên đời sau đều coi cỏ huyên là mẫu thân hoa.

[2] Lúc mới lên đường, mẹ khâu kỹ càng,

Có ý sợ con chậm trễ trở về. (-Du Tử Ngâm của Mạnh Dao), lúc ra đi, mẹ đã từng mũi từng mũi một khâu thật chắc, ý sợ rằng con mình mê mãi thú giang hồ mà nấn ná dần dà trễ tràng trở về quê cũ.

Sao Quý Tư Linh có thể không hiểu ý nghĩa của cỏ huyên được chứ, con đi xa mẫu thân cảm thấy lo lắng, mẫu thân là đang muốn nói rằng rất nhớ nàng.

Từ khi vào cùng, người trong nhà vì để tránh hiềm nghi cũng rất ít tiếp xúc với nàng, nàng đã từng có lúc oán trách cha nương, cho rằng bọn họ đối với nàng quá vô tình, nhưng hiện tại nhìn đóa hoa này, đã hóa giải tất cả hiểu lầm trong lòng nàng về họ.

Trên đời này làm gì có người cha người nương nào lại không yêu quý con của mình chứ!

"Được, mẫu thân tỷ viết thư gửi cho tỷ, là hi vọng tỷ có thể yên tâm, cũng không phải muốn tỷ cảm thấy khổ sở." Thẩm Bích Thấm nhẹ nhàng vỗ lưng Quý 'Tư Linh, an ủi nói.

"Ừm, tỷ hiểu, Thấm Nhi, cảm ơn muội, thật sự rất cảm ơn muội."

Nước mắt Quý Tư Linh rưng rưng, nắm chặt lấy tay của Thẩm Bích Thấm, ngàn vạn lời muốn nói đều hóa thành một câu cảm ơn.

"Muội đã nói rồi, hai chúng ta là bằng hữu, nếu đã là bằng hữu, thì làm gì cần phải nói cảm ơn chứ?"

Thẩm Bích Thấm nhẹ nhàng lau nước mắt cho Quý Tư Linh, cho nó đứng dậy dịu dàng nói: "Linh Nhi, muội cũng không thể ở lại lâu, sau này có cơ hội sẽ đến thăm tỷ, tỷ nhất định phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, vì cha nương của tỷ, cũng là vì người đang đợi tỷ."

Người mà Thẩm Bích Thấm nói kia tất nhiên là chỉ Thẩm Trí Viễn.

"Ừm, tỷ nhớ rồi."

Quý Tư Linh trịnh trọng gật đầu, ôm lấy Thẩm Bích Thấm, không nỡ xa rời nói: "Muội cũng vậy, hiện giờ Mộ Dung tướng quân không ở kinh thành, muội phải một mình đối mặt với thế lực khác nhau, nhất định phải cẩn thận."

"Tỷ đừng quá lo lắng, vậy muội đi đây."

Thẩm Bích Thấm cũng không nỡ xa rời vỗ lưng Quý Tư Linh, sau đó không chút lưu luyến quay người rời đi.
Bình Luận (0)
Comment