Chương 1040: Bản Tiểu Thư Không Quen Ngươi
Chương 1040: Bản Tiểu Thư Không Quen NgươiChương 1040: Bản Tiểu Thư Không Quen Ngươi
Mặc dù không viết rõ vị tướng quân nào, nhưng nó được treo trên cửa phủ tướng quân của Mộ Dung Húc, chẳng phải đã quá rõ là đang ám chỉ ai rồi sao?!
"Nhanh gõ tấm biển này xuống cho ta!" Mộ Dung Húc đen mặt nói với thân vệ bên cạnh.
Nhưng mà...
"Xoạt xoạt xoạt..."
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Mộ Dung Húc, tất cả tướng lĩnh đều lùi về phía sau mấy bước, đồng loạt lắc đầu, cũng không ai dám xung phong nhận lệnh.
Nói nhảm, tên tuổi của Thẩm Bích Thấm hiện tại đã vang khắp quân đội, ngày thường nhận được sự trợ giúp của phu nhân, bọn họ là chê sống lâu mới chạy đi khiến phu nhân tức giận!
Giữa việc sau này bị tướng quân huấn luyện mệt chết khiếp và đắc tội với phu nhân, thì thà chọn cái trước còn tốt hơn.
Đặc biệt là sau khi nhìn thấy tấm biển này, bọn họ càng thêm chắc chắn rằng phu nhân mới chính là người có thể làm chủ trong cái phủ này!
"Vô dụng!"
Mộ Dung Húc tất nhiên cũng biết tại sao những người này lại có phản ứng như vậy, trong lòng hối hận đến xanh cả ruột, cảm giác như là tự ném đá vào chân mình vậy, nghĩ vậy, hắn muốn tự mình gỡ tấm biển xuống.
"Viu... Phập..."
Nhưng mà hắn không ngờ được là hắn vừa mới đến gần, một đám mũi tên từ bên cạnh lập tức bay đến, cắm thẳng vào mặt sàn trước cổng lớn, chặn lại đường đi của Mộ Dung Húc.
Sau khi một đám thân vệ hoảng hốt vây quanh bảo vệ Mộ Dung Húc ở giữa, lúc này mới phát hiện, mũi tên này vậy mà lại bắn từ mái nhà của nhà đối diện phủ tướng quân, hơn nữa người bắn tên còn là người mà mọi người cực kỳ quen thuộc, đúng là sáu Long Ẩn Vệ mà trước đây Mộ Dung Húc để lại bảo vệ Thẩm Bích Thẫm.
"Tướng quân, thực xin lỗi, chúng thuộc hạ cũng là nghe theo mệnh lệnh, phu nhân nói rồi, tướng quân và cẩu không được vào phủ."
Lúc này, Long Thập Nhị nhỏ tuổi nhất từ nóc nhà đứng lên, vẻ mặt kích động nói. Mộ Dung Húc: "..."
Những Long Ẩn Vệ khác: "..."
Mọi người: "..."
Nhìn vẻ mặt sợ thiên hạ không loạn của Long Thập Nhị, Mộ Dung Húc giơ tay hung hăng xoa thái dương, hắn thật sự không muốn thừa nhận người này chính là người mà hắn đã từng huấn luyện!
Thật sự, quá mất mặt mà!
"Được được, hôm nay bản tướng quân muốn xem mấy người các ngươi ngăn cản ta như thế nào!"
Mộ Dung Húc thật sự tức giận, rút ra thanh kiếm sau lưng, cả người tỏa ra một luồng sát khí lạnh lẽo, khiến mọi người xung quanh đều cảm thấy cả người như đông cứng lại, run bần bật, ngay cả chân cũng không thể di chuyển được.
Về phần những bá tánh đang vây xem cũng trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
"Hừ, đây là phủ của ta, ta muốn chặn ai ở ngoài thì chặn kẻ đó, ta cũng rất muốn xem kẻ nào dám tự tiện xông vào!"
Đúng lúc này từ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng, bóng dáng xinh đẹp nhảy xuống khỏi xe ngựa, đứng đối diện với Mộ Dung Húc.
Sau đó mọi đều kinh ngạc khi nhìn thấy trên tay trái nàng kia đang cầm một cây cung màu đen to, tay phải cầm một ống đựng mũi tên, đang vác nó trên lưng.
Nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đứng xem xung quanh đều sững sờ, nhìn hai người họ dường như sắp muốn đánh nhau vậy!
Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đi đến, sát khí trên người Mộ Dung Húc đột nhiên lắng xuống, đứng yên tại chỗ im lặng nhìn nàng.
Nhưng Thẩm Bích Thấm không chút dao động, tay phải cầm ba mũi tên, sắc mặt lạnh lùng đi về phía trước, đi đến trước mặt Mộ Dung Húc nhưng cũng không thèm liếc hắn lấy một cái, trực tiếp vòng qua người hắn đi đến trước cổng phủ tướng quân.
Cầm cây cung trong tay, nàng điềm nhiên đứng đó, sống lưng thằng tắp, cằm hơi hếch lên, tư thế như thể một người giữ cửa quan, vạn người không mở được HỊ.
[1] Nhất phu đương quan, vạn phu mạc khai ( —4%, B87†): Điển cố Trâu vàng diệt thục, ý chỉ nhờ địa hình mà dù chỉ có một người chấn giữ ở đó cũng khiến cho quân địch khó qua được.
"Tấm biển thông báo này của ta viết rất rõ ràng, vị tướng quân này, ngươi chắc chắn muốn xông vào sao?"
Thẩm Bích Thấm khoanh tay trước ngực, sắc mặt lạnh lùng, giống như người đứng trước mặt nàng hiện tại chỉ là người xa lạ.
Tư thế này của hai người khiến cho tất cả tướng lĩnh đều không tự chủ được lùi về phía sau mấy bước.
Tướng quân nổi giận đã đáng sợ rồi, nhưng phu nhân tướng quân nổi giận còn đáng sợ hơn!
"A Thấm, đừng làm loạn nữa, Trường Phúc đã giải thích rõ mọi chuyện với ta rồi, chúng ta vào trong đi..."
"Ai là A Thấm hả, đừng có gọi thân thiết như vậy, bản tiểu thư không quen ngươi."
Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Bích Thấm, Mộ Dung Húc khẽ thở dài, dịu giọng muốn thương lượng, nhưng không nghĩ đã bị Thẩm Bích Thấm lạnh lùng ngắt lời.