Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 1045 - Chương 1046: Bệnh Tương Tư

Chương 1046: Bệnh Tương Tư Chương 1046: Bệnh Tương TưChương 1046: Bệnh Tương Tư

Từ trước đến nay, Lý Ngôn Sanh luôn giữ mình trong sạch nên bên cạnh hắn không có nha hoàn, chỉ có mấy gã sai vặt và thư đồng lớn lên cùng hắn.

"Thấm Nhi..."

Nhưng với những lời khuyên của thư đồng, Lý Ngôn Sanh giống như không nghe thấy, hắn si ngốc ngồi trong viện, nước mưa bám vào người khiến dáng người hắn càng lộ rõ vẻ gầy gò.

"Các ngươi bung dù cho thiếu gia, ta đi tìm lão gia đến."

Dù sao thì thư đồng cũng chỉ là hạ nhân, tuy hắn lo lắng Lý Ngôn Sanh sẽ sinh bệnh nhưng cũng không dám chạy đến ép buộc Lý Ngôn Sanh, hắn đành phân phó cho mấy hạ nhân khác bung dù che mưa cho Lý Ngôn Sanh, còn mình thì vội vàng chạy đi tìm Lý Tư Văn.

"Vội vội vàng vàng như vậy làm gì?"

Nhưng hắn chỉ mới vừa chạy ra khỏi viện thì đã thấy Lý Tư Văn đang nâng dù đi đến. Sau đó còn chưa đợi thư đồng này trả lời, Lý Tư Văn đã nhìn thấy Lý Ngôn Sanh.

Trong lòng Lý Tư Văn cũng giật mình, cũng mặc kệ bùn đất dưới chân, ông ấy nhanh chóng chạy đến cạnh Lý Ngôn Sanh: "Sanh Nhi, cháu đang làm gì vậy?"

"Thấm Nhi, Thấm Nhi..." Nhưng lúc này tâm trí Lý Ngôn Sanh đã không còn rõ ràng nữa, ngoại trừ việc gọi Thẩm Bích Thấm ra, hắn không còn biết gì nữa.

"Ôi, nghiệp chướng..."

Lý Tư Văn hiểu rất rõ tâm tư của tôn nhi mình, nghĩ đến sự kiện gần đây tất nhiền chính là đả kích rất lớn với hắn nên mới đến thăm hắn, tiện thể sẽ khuyên nhũ hắn nhưng lại không ngờ gặp phải cảnh tượng thế này.

Từ trước đến nay, tôn nhi của ông ấy luôn là người tự biết kiềm chế nhưng hôm nay lại làm ra chuyện mượn rượu giải sầu thế này.

"Còn ngây ra đó làm gì? Không mau đưa thiếu gia về phòng, thay y phục khác cho hắn." Lý Tư Văn vừa không biết làm gì vừa đau lòng.

"Vâng." Nghe vậy, mọi người mới vội vã ba chân bốn cằng đỡ Lý Ngôn Sanh về phòng mình.

"Ôi, Sanh Nhi, cháu tội gì phải khổ sở như vậy?"

Chờ hạ nhân đã thay y phục khô ráo khác cho Lý Ngôn Sanh, Lý Tư Văn đến bắt mạch cho hắn, xác định cơ thể hắn không có vấn đề gì mới cho người đi làm canh giải rượu, còn mình thì tự tay cho hắn uống canh giải rượu.

"Tổ phụ, trong ngực cháu đau, rất đau!"

Lý Ngôn Sanh mở to đôi mắt mơ màng, trông hắn giống như một đứa nhỏ bất lực, hắn kéo chặt tay Lý Tư Văn, khóe mắt không ngừng chảy nước mắt: "Tổ phụ, có cách nào chữa được bệnh tương tư này không?"

"Sanh Nhi, cháu nên hiểu rõ nàng ấy không thuộc về cháu, các cháu chính là hữu duyên vô phận."

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Lý Ngôn Sanh, Lý Tư Văn đau lòng không nói nên lời: "Hài tử, thu lại tâm tư này đi, được không?"

"Thu lại sao? Ha ha ha, thu không được! Cháu không làm được..." Nghe vậy, Lý Ngôn Sanh hơi sững sờ, sau đó hẳn cười khổ vài tiếng rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Thấy Lý Ngôn Sanh đã ngủ, Lý Tư Văn dặn dò thư đồng chăm sóc hắn, lúc này ông ấy mới mang theo tâm sự nặng nề trở về phòng mình.

"Lão gia, thế nào rồi?"

Thấy vẻ mặt Lý Tư Văn buồn thiu, thê tử của ông ấy là Thu thị đã bước lên ân cần hỏi han: "Chẳng phải lão gia đi thăm Sanh Nhi về sao? Lẽ nào Sanh nhi xảy ra chuyện rồi?"

"Yên tâm đi! Sanh Nhi không có việc gì."

Lý Tư Văn khoát tay, sau đó mới thở dài, kể tóm tắt tình hình của Lý Ngôn Sanh bên kia cho Thu thị nghe: "Chỉ hy vọng hắn có thể nghĩ thoáng chút, dù sao Sanh Nhi cũng có thiên phú trên y đạo, ta còn trông cậy hắn có thể làm rạng rỡ y thuật của gia tộc, tạo nhiều phúc cho bách tính."

Nếu vì việc này khiến hắn không còn hăng hái nữa, quả thật rất đáng tiếc!

"Sanh Nhi thế mà lại yêu thích cô nương Thẩm gia kia, thế nhưng... Thế nhưng ta nghe nói đó là một nữ tử cực kỳ hung dữ. Ta thật sự không nghĩ ra làm sao Sanh Nhi có thể yêu thích người như vậy?"

Sau khi nghe nói xong, Thu thị không thể hiểu được, với khí chất cao quý, trong trẻo như tiên giáng trần của tôn nhi mình, nếu có thích cũng sẽ là những nữ tử dịu dàng, uyển chuyển kia mới đúng.

Làm thế nào lại yêu thích kiểu nữ tử thích múa gậy, thân thủ xuất chúng, tính tình còn mạnh mẽ như thế? Bà ấy còn nghe nói đường đường là một tướng quân còn bị nàng quản lý rất gắt gao, cũng không được về nhà.

"Bà thì biết cái gì? Nếu nói Sanh Nhi nhìn trúng cô nương kia, ta còn cảm thấy hẳn rất có mắt nhìn. Chỉ là Sanh Nhi của chúng ta không có cái phúc này."
Bình Luận (0)
Comment