Chương 1047: Truyền Bá Về Trông Trọt Khoai Lang Nghĩ đến thân phận của Thẩm Bích
Chương 1047: Truyền Bá Về Trông Trọt Khoai Lang Nghĩ đến thân phận của Thẩm BíchChương 1047: Truyền Bá Về Trông Trọt Khoai Lang Nghĩ đến thân phận của Thẩm Bích
Thấm, còn có những chuyện nàng đã từng làm, ông ấy không thể không bội phục, huống hồ là tôn nhi mới biết yêu kia của của mình.
Từ nhỏ đến lớn Lý Ngôn Sanh chỉ say mê y thuật, cộng thêm tuổi tác còn nhỏ, chưa từng chú ý đến chuyện nam nữ, càng ít tiếp xúc với nữ tử. Ai ngờ lần đầu tiếp xúc lại là một nữ tử đặc biệt và xuất sắc như Thẩm Bích Thấm, đã thấy cô nương tốt như vậy thì những cô nương khác có làm thế nào cũng không lọt vào mắt hắn được.
Chỉ tiếc kiểu nữ tử thế này có thể nói trăm năm khó cầu được một người. Chung quy là tôn nhi của mình đã chậm một bước, duyên phận đã chậm một bước, bây giờ chỉ có thể đợi cho hắn tự hiểu rõ và bước qua cửa ải này.
"Vậy, vậy phải làm thế nào bây giờ?”
Ánh mắt của trượng phu đã nói lên tất cả, một nữ tử được ông ấy đánh giá như thế tất nhiên là một cô nương cực kỳ tốt, thế nhưng lúc này người ta đã là tướng quân phu nhân được hạ thánh chỉ tứ hôn, tôn nhi của bà ấy còn không từ bỏ được thì phải chịu tội.
"Bây giờ xem ra phải cưỡng ép, thu xếp một mối hôn sự cho hắn, chỉ cần hắn thành thân, tự nhiên tâm tư này cũng yên lặng lại."
Lý Tư Văn trầm giọng nói: "Ta vốn không muốn ép buộc hắn nhưng hôm nay hắn đã hãm sâu như vậy, nếu không tìm cách, thật sự không được rồi."
"Được! Ta nghe theo lão gia, ngày mai ta sẽ lập tức cho người đi hỏi thăm xem có cô nương nhà ai ở kinh thành phù hợp không." Thu thị nghe vậy thì hơi sững sờ nhưng sau đó đã lập tức gật đầu tán thành.
Trời cao mây nhạt, gió thu nhè nhẹ, dùng xong điểm tâm, Thẩm Bích Thấm đi theo Mộ Dung Húc và Thẩm Kỳ Viễn ngồi xe ngựa ra khỏi cửa.
Hoàng đế đã cho Mộ Dung Húc thời gian ba ngày để chuẩn bị, sau khi hỗ trợ truyền bá về trồng trọt khoai lang, hắn còn phải tự mình tiến về Chiết Giang chiêu binh, cho nên không có nhiều thời gian ở lại kinh thành.
Mọi người đã hẹn nhau trước cửa Thuận Thiên phủ, lúc đến nơi thì đại đa số mọi người đều đã đến và chờ sẵn.
Một phần vì đang chấp hành nhiệm vụ, một phần vì muốn để lại ấn tượng tốt trước mặt vị chiến thần trong truyền thuyết.
Đợi đến khi màn xe được xốc lên, mọi người nhìn thấy một nam tử mặc cẩm y màu đen thong thả bước xuống, dáng người hẳn cao lớn, dung mạo tuyệt thế, gương mặt lạnh lếo, quanh thân tỏa ra khí chất cao quý, tao nhã rất tự nhiên.
Cho dù hắn có đứng một mình cũng tự tạo thành cảnh đẹp rồi.
Nhóm nữ tử đứng vây xem vừa nhìn thấy Mộ Dung Húc, không có ai là không động lòng, tất cả đều phải dừng chân nhìn theo chăm chú.
Từ khi Mộ Dung tướng quân vào kinh thành, vẻ tài hoa phong nhã, tuyệt thế vô song của hắn đã được truyền đi khắp các con phố, chỉ là họ chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy hắn, bây giờ xem ra dáng vẻ của hắn quả thật đúng như tiên trên trời trong lời đồn.
Những cô nương này đều hâm mộ Thẩm gia ngũ cô nương không thôi, Mộ Dung Húc tướng quân với phong thái thế này, lại mang trái tim nặng tình như thế, đừng nói là chính thê mà cho dù chỉ hầu hạ cạnh hắn cũng đã là phúc khí được tu luyện ba đời mới có được.
"A Thấm, xuống đây đi!"
Cũng không để ý đến ánh mắt xung quanh, Mộ Dung Húc chỉ chú ý đến người bên trong xe, ánh mắt sắc bén lại trở nên dịu dàng, hắn đưa tay về phía xe ngựa.
"Ừm."
Một tiếng nói uyển chuyển, êm tai khẽ đáp lại, đập vào mắt mọi người trước nhất chính là bàn tay trơn bóng như mỡ đông, non mềm như đậu phụ.
Một lớn một nhỏ, hai bàn tay tiếp xúc với nhau, tuy chủ nhân khác nhau nhưng các ngón tay đều thon dài, trắng nốn, giống như hai đóa ngọc lan đang kề sát vào nhau, xinh đẹp vô cùng.
Lúc mọi người còn cho rằng người xuất hiện sẽ là một mỹ nhân quyến rũ, yêu kiều, thế nhưng xuất hiện trước mắt mọi người là một dáng người đỏ rực như lửa.
Đầu nàng đội mũ rộng vành có màn sa che lại, y phục màu đỏ như lửa, dáng người yểu điệu, quanh người tỏa ra khí thế hào hùng, khí chất tao nhã, lưng thẳng tựa như một quý tộc trời sinh, cao ngạo, bễ nghễ trước chúng sinh.