Chương 1048: Biệt Lai Vô Dạng
Chương 1048: Biệt Lai Vô DạngChương 1048: Biệt Lai Vô Dạng
Trong khoảnh khắc hai người sóng vai đứng ở đây, mọi người đều cảm giác giống như quân lâm thiên hạ(*), tất cả bách tính đứng đây đều không tự chủ được mà sinh ra nổi xúc động muốn quỳ xuống.
(*) Quân lâm thiên hạ: Thường dùng nói đến hoàng đế và tướng lĩnh, chỉ một người đã đạt đến địa vị tối cao nhất.
Bước ra sau cùng là Thẩm Kỳ Viễn, trạng nguyên lang trẻ tuổi nhất Nam Minh từ trước đến nay, còn là một thiếu niên lang tuấn tú, nụ cười thuần khiết, vô hại khiến các thiếu nữ nhìn thấy đều say mê đến thần hồn điên đảo.
Phải biết rằng cho dù Mộ Dung tướng quân có tốt đến đâu thì cfing đã có người trong lòng, thế nhưng trạng nguyên lang này chưa đính hôn, tuy tuổi còn nhỏ nhưng ăn tết xong là mười sáu tuổi rồi, cũng đã đến tuổi có thể kết hôn.
"Tướng quân, ngài đến rồi." Thấy Mộ Dung Húc đến, Thuận Thiên phủ doãn(*)là Cố Tá lập tức lễ phép bước lên chảo hỏi.
(*)Phủ doãn: Một chức quan.
"Cố đại nhân khách khí rồi."
Thuận Thiên phủ doãn là quan viên chính tam phẩm. Mà Mộ Dung Húc hiện nay là hữu đô đốc của Đô Đốc phủ, là quan võ chính nhất phẩm, tuy nói quan vị thấp hơn Mộ Dung Húc nhưng vì Thuận 'Thiên phủ có địa vị đặc thù nên cho dù là quan viên lớn nhỏ nào trong Thuận Thiên phủ đối xử như thế này đều đã cực kỳ lễ độ.
"Thật có lỗi, ta đến trễ." Lúc này một giọng nói ôn hòa của nam tử đã truyền đến từ phía sau.
Quay đầu lại nhìn thấy đó là một nam nữ mặc bạch y trên người, tóc đen như mực, gương mặt như ngọc, khí chất ôn hòa, thanh cao tựa như tiên nhân không dính khói lửa trần gian, siêu phàm, xuất trần.
"Tử Hinh ca." Thấy Lý Ngôn Sanh đã đến, Thẩm Bích Thấm lập tức vui vẻ, chào hỏi với hắn.
"Thấm Nhi." Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, sắc mặt Lý Ngôn Sanh vẫn như bình thường, hắn vẫn ôn hòa bước đến chào hỏi nàng.
"Lý công tử, biệt lai vô dạng(*)."
(*) Biệt lai vô dạng: Như một lời chào sau khi chia tay và gặp lại, mang ý nghĩa không có gì tồi tệ xảy ra từ khi tạm biệt nhau. Nhìn tình địch thất bại, Mộ Dung Húc khẽ cau mày, khẽ đến mức không để lại dấu vết gì, sau đó đứng cạnh Thẩm Bích Thẫm, gật đầu với Lý Ngôn Sanh.
"Mộ Dung tướng quân, biệt lai vô dạng."
Làm sao Lý Ngôn Sanh không nhìn ra động tác tuyên bố chủ quyền của Mộ Dung Húc, trong lòng hắn cảm thấy đắng chát nhưng trên mặt vẫn là dáng vẻ ôn nhã, thong dong như trước.
Hắn hiểu được từ nay về sau người có thể sóng vai với nàng cũng chỉ có Mộ Dung Húc.
Ba người này đứng chung một chỗ khiến ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn đến đây, Lý Ngôn Sanh là mỹ nam tử mà không ai ở kinh thành không biết đến, chỉ là không ngờ hôm nay đứng chung chỗ với Mộ Dung Húc cũng không bị rơi vào thế hạ phong, một lạnh lẽo một ấm áp, ngang tài ngang sức.
"Nếu mọi người đã đến đông đủ rồi thì chúng ta lên đường thôi!" Cảm nhận được bầu không khí hơi kỳ lạ, Cố Tá nhanh chóng nói.
Hoàng đế cực kỳ quan tâm đến vấn đề truyền bá trồng trọt khoai lang lần này nên chuyện trong Thuận Thiên phủ tạm thời đều giao cho hai quan viên phụ tá khác xử lý, Thuận Thiên phủ doãn phải ra mặt, hỗ trợ cho lần truyền bá này, vì vậy Cố Tá cũng phải đồng hành với mấy người Thẩm Bích Thấm.
"Ừm, lên đường thôi!"
Mộ Dung Húc thản nhiên gật đầu, hắn nắm tay Thẩm Bích Thấm lên xe một lần nữa. Ở nơi này quan vị của hẳn cao nhất, cũng là người dẫn đầu trong hành động lần này nên tất nhiên mọi người sẽ nghe theo lệnh hắn.
Lằng lặng nhìn hai người họ cùng lên xe ngựa, Lý Ngôn Sanh thu hồi lại ánh mắt rồi cũng tự lên xe ngựa nhà mình.
Sau khi ra khỏi thành, mọi người đến một thôn xóm cách kinh thành gần nhất. Vì những thiên tai nhân họa liên tiếp gân đây, cho dù là bách tính sống gần kinh thành nhưng cuộc sống cũng không dễ dàng gì.
Nhìn thấy nông dân với gương mặt xanh xao vàng vọt, Thẩm Bích Thấm nhớ đến Thẩm gia năm đó, mà Thẩm Kỳ Viễn cũng có cảm nhận giống vậy. Hai người nhìn nhau, không hẹn mà cùng hạ quyết tâm, cho dù phải dùng cách gì, nhất định phải nhanh chóng để những người dân thoát khỏi khốn cảnh này.