Chương 1060: Chăm Sóc
Chương 1060: Chăm SócChương 1060: Chăm Sóc
Thẩm Bích Thấm lập tức hiểu ý của hắn, sắc mặt ửng hồng vừa định phản bác thì lập tức bị hắn dùng miệng ngăn miệng nàng lại.
"A Thấm ngoan, hiện giờ liền thỏa mãn nàng." Sau một hồi giật mình thì Thẩm Bích Thấm đã ngồi sụp xuống, quần áo rơi đầy bên sàn nhà lên đến giường.
"Mộ Dung Húc, chàng dừng lại cho ta, hiện giờ trời còn chưa tối đâu."
Thấy trời còn sáng mà đã bị lột sạch như vậy thì đôi mắt Thẩm Bích Thấm đều đỏ ửng lên, liền dùng sức vỗ bả vai của Mộ Dung Húc, muốn đẩy hẳn ra,"Có nghe thấy gì không... Ừm..."
Nhưng mà lời còn chưa nói xong thì lửa nóng của nam nhân đã tiến lại gần chỗ mẫn cảm của nàng khiến cơ thể nàng run lên, cả người nháy mắt mềm nhữn ra, sắc mặt lại tiếp tục đỏ thêm một mảng nữa.
Là một nam nhân mới khai trai, Mộ Dung tướng quân đương nhiên đã biết hương vị của nó, chỉ sau lần đầu tiên thì hai người dường như đều vô cùng bận rộn, hiện giờ chính là cơ hội khó có được, hắn đương nhiên sẽ không bỏ qua.
"A Thấm rõ ràng đang rất muốn, sao miệng lại nói rối lòng như vậy."
Nghe thấy giọng đùa cợt của hắn, vừa quyến rũ vừa dụ hoặc, miệng hắn còn để sát tai nàng thấp giọng nói,"Mới chỉ hôn một cái mà nàng đã ướt..."
"Chàng thật mất nết... A..."
Thẩm Bích Thấm đỏ mặt cắt ngang lời Mộ Dung Húc nói, vừa định mở miệng mắng to thì hắn đã thằng lưng đưa vào, hoàn toàn chiếm lấy nàng, khiến cho nàng đột nhiên không kịp phòng ngừa kêu nhỏ một tiếng.
Mà một tiếng này hoàn toàn khơi dậy được thú tính của nam nhân, khiến động tác của hắn càng thêm mãnh liệt.
Bởi vì vẫn luôn ở vào thế bị động nên mặc dù được hầu hạ vô cùng tốt nhưng Thẩm Bích Thấm vẫn cực kỳ bối rối cào không ít vết lên lưng của Mộ Dung Húc.
Cơn đau đớn nhói lên khiến Mộ Dung Húc khế nhíu mày, nhưng động tác không hề dừng lại, mà ngược lại càng mạnh mẽ hơn như là đang trừng phạt nàng vậy, điều này khiến cho Thẩm Bích 'Thấm chân chính cảm nhận được câu võ tướng "Dũng cảm thiện chiến" là như thế nào.
Có lẽ là bởi vì sắp phải biệt ly, nên một trận này hai người chính là người tới ta đi, mười tám ban võ nghệ đều xuất chiêu, khó phân thắng bại, vui sướng tràn trà.
Sau đó, kết quả của việc không biết tiết chế phóng túng đó là Mộ Dung Húc tỉnh thần phấn chấn đứng dậy ra ngoài lấy cơm tối cho Thẩm Bích Thấm, còn nàng thì chỉ có thể nằm liệt đến một ngón tay cũng không thể động đậy, vừa xấu hổ vừa khó chịu nằm như một con cá chết trên giường.
Bây giờ, nàng thật sự không có mặt mũi nào ra ngoài gặp người.
"A Thấm, ăn cơm."
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc Mộ Dung Húc đã mang cơm chiều trở lại.
"Tay ta mỏi quá, không có sức lực." Vẻ mặt Thẩm Bích Thấm khó chịu trừng mắt nhìn Mộ Dung Húc. Vì sao nam nữ lại có khác biệt lớn như vậy, rõ ràng người xuất lực chính là hắn, nhưng hắn lại giống như cả người không có việc gì, ngược lại nàng mệt đến mức một ngón tay không muốn động, điều này khiến cho nàng cảm thấy vô cùng mất mặt!
"Để ta bón cho nàng, được không?"
Mộ Dung Húc vô cùng hưởng thụ nàng làm nững với hắn, sau khi nói xong thì liền đem cơm đặt lên chiếc bàn nhỏ bên ngoài giường, rồi liền đem nàng ôm lên.
"Chàng định làm cái gì, không phải là bón cơm cho ta sao?"
Thẩm Bích Thấm mở miệng nói, nhưng cơ thể lại không hề giấy giụa chút nào, chỉ lười biếng dựa vào lông ngực hẳn.
Hiện giờ nàng thật sự không muốn nhúc nhích.
"Ừm, đương nhiên là bón con cho nàng."
Mộ Dung Húc điềm đạm cười, sau ôm nàng lên trên chiếc ghế lông mềm mại, ngay sau khi ngồi xuống liền đem Thẩm Bích Thấm ôm vào lòng, đầu dựa vào ngực hắn
"Chàng như vậy, không mệt sao." Thẩm Bích Thấm thoải mái duỗi thẳng hai chân, ngửa đầu nhìn hắn.
"Ôm nàng, sao có thể mệt được."
Mộ Dung Húc cúi đầu cười nhẹ, rồi chuyên tâm lột một con tôm, chấm dấm rồi đưa đến bên môi nàng.
"Ta phát hiện ra càng ngày miệng chàng càng biết nói lời ngon tiếng ngọt."
Há mồm cắn một miếng thịt tôm, sau Thẩm Bích Thấm dựa vào trong lòng ngực hắn, vừa cắn nuốt vừa mơ hồ nói. Nói như vậy nhưng nàng vẫn dụi vào ngực hắn, trong lòng cảm thấy vừa thoải mái lại vừa ngọt ngào. "A Thấm không thích?"