Chương 1061: Phải Chờ Ta Chở Về
Chương 1061: Phải Chờ Ta Chở VềChương 1061: Phải Chờ Ta Chở Về
Thấy nàng ăn vui vẻ, Mộ Dung Húc cũng không dừng lại, tiếp tục lột tôm, thấy nàng ăn hết rồi, thì rất tự giác bón cho nàng một con nữa.
Đối với thứ Thẩm Bích Thấm yêu thích, mấy năm nay ở cùng nhau nên đương nhiên Mộ Dung Húc hiểu, Thẩm Bích Thấm tuy nhìn thì kiên cường, tự trang bị cho mình bằng một lớp áo giáp, nhưng trong xương cốt chung quy vẫn là một nữ tử mềm mại.
Nàng cũng khát vọng được người khác yêu thương, đặc biệt là nữ tử bề ngoài càng kiên cường thì bên trong càng thiếu sự sẵn sóc cùng quan tâm.
May mà, Mộ Dung Húc vẫn luôn có sự kiên nhẫn với Thẩm Bích Thấm nên những việc này hắn làm vô cùng tốt.
"Không thích." Thẩm Bích Thấm dối lòng nói.
"Ừm, biết nàng thích rồi, ta sẽ nhớ
Mộ Dung Húc lại giống như không nghe thấy, điềm đạm cười nói,"Sau này chắc chẵn sẽ tiếp tục duy trì."
"Hừ, chàng vui là được, ta không quản được."
Thẩm Bích Thấm lại lần nữa ăn một miếng tôm, sau đó tự ngồi dậy từ từ đi xuống vị trí đối diện, tự mình ăn cơm.
"Sao đột nhiên lại không vui như vậy?" Thấy Thẩm Bích Thấm đột nhiên trầm mặc thì Mộ Dung Húc không khỏi nhíu mày nói.
"Không biết vì cái gì, lần này ta luôn có cảm giác muốn nói chàng đừng đi." Thẩm Bích Thấm đột nhiên cảm thấy cơm vô cùng khó có thể nuốt xuống, uống một ngụm nước canh, sau đó nàng mới từ từ nói,"A Húc, dù sao ta cũng không có việc gì làm, không bằng ta xin bệ hạ hạ chỉ, cho ta cùng đi Kế Châu cùng chàng được không?"
"Làm loạn."
Nghe vậy, Mộ Dung Húc không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt,"Nàng là một nữ tử theo quân có bao nhiêu điều không tiện, hơn nữa, nhỡ gặp nguy hiểm thì làm sao bây giờ, ta không đồng ý".
"Nhưng mà trong lòng ta vô cùng lo lắng, từ trước đến giờ chưa từng có cảm giác như vậy, đây chính là lần đầu tiên." Dù sao Thẩm Bích thấm cũng là người xuyên qua, nên đối với loại trực giác này nàng vô cùng tin tưởng.
"A Thấm, là nàng nghĩ nhiều." Mộ Dung Húc đứng dậy đi đến bên người nàng ngồi xuống, sau đem nàng ôm vào trong lòng ngực trấn an nói,"Lần này trở về có thể cùng cùng nàng trở thành vợ chồng thật sự, ta cũng không có cảm giác muốn rời đi, nhưng nàng hẳn là đang nghĩ nhiều rồi, với võ công của ta mà nàng còn không tin tưởng sao, ai có thể đả thương được ta chứ?"
"Thật là như vậy sao?"
Thẩm Bích Thấm cũng biết sau chuyện này, nàng lại càng thêm ỷ lại vào hắn, chẳng lẽ vì nguyên nhân này nên mới vậy sao, thật sự là nàng đang suy nghĩ nhiều sao?
Nhưng thật ra mà nói, lấy võ công của Mộ Dung Húc thì ai có thể đả thương được hắn, nói có người đó thật thì nàng cũng không quá tin tưởng.
"Ừm, trước tiên để ta nói cho nàng biết một chuyện, những phương thức tác chiến đó ta đã sớm hiểu rõ, hơn nữa còn nghĩ ra được một phương án mới, rất nhanh có thể trở về đoàn tụ với nàng."
Mộ Dung Húc nhẹ nhàng hôn xuống thái dương của Thẩm Bích Thấm, rồi ôn nhu nói,"Nàng an âm ở kinh thành chăm sóc tổ phụ, chờ ta trở lại là được."
"Vâng."
Sau khi trầm mặc một hồi thì Thẩm Bích Thấm mới gật đầu, sau đó xoay người nhéo lấy cổ áo của Mộ Dung Húc, hung tợn nói,"Mộ Dung Húc, lão nương nói cho chàng biết, chàng nhất định phải tuân thủ lời hứa trở về, nếu dám cho ta phải chờ đợi thì đương nhiên lão nương sẽ không vì chàng mà thủ tiết, ta lập tức đi tìm người tái giá, có nghe thấy không?"
"Nàng dám!"
Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Húc trong nháy mắt âm trầm đi xuống.
"Hừ, chàng có thể thử xem."
Thẩm Bích Thấm lại không hề có nửa điểm sợ hắn, cằm vừa nhấc lên, mở to mắt trừng mắt nhìn lại.
"Xem ra đúng là nàng thiếu điều được giáo huấn rồi!"
Ánh mắt Mộ Dung Húc buồn bã, trực tiếp xoay người đem người nàng đè xuống dưới thân.
"Mộ Dung Húc, chàng muốn làm gì, ta nói cho chàng biết, chàng sử dụng thủ đoạn này để bức bách thì không phải là hành động của nam nhân nên làm!"
Eo Thẩm Bích Thấm đến bây giờ vẫn luôn mềm nhữn, chỉ có thể miễn cưỡng dùng đôi tay chống lên ngực Mộ Dung Húc vẻ mặt phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn.
"Không phải nam nhân? Ta chỉ nghe qua là muốn làm nữ nhân nghe lời, cần thiết phải..."