Chương 1062: Bị Làm Tới Hôn Mê Bất Tỉnh
Chương 1062: Bị Làm Tới Hôn Mê Bất TỉnhChương 1062: Bị Làm Tới Hôn Mê Bất Tỉnh
Mộ Dung Húc khẽ nhướng mắt, môi mỏng hơi cong lên, vừa yêu mị lại quyến rũ,"Cần phải ngủ với nàng, xem ra, vừa rồi việc ta làm còn chưa đủ để làm nam nhân rồi."
Không chờ Thẩm Bích Thấm nói tiếp, Mộ Dung Húc đã dùng một tay đem váy ngủ tơ tằm của nàng kéo ra, duỗi tay đi xuống bên dưới dò xét.
"Ừm...
Một hồi vừa rồi, vui sướng trong cơ thể nàng vẫn còn chưa tiêu tan, nên vô cùng mẫn cảm, Mộ Dung Húc lại làm như vậy, lập tức khiến cơ thể nàng mềm nhữn ra như là hóa thành một vũng nước vậy.
"Nói, nàng chỉ thuộc về ta, nhất định sẽ chờ ta! Nhanh?" Mộ Dung Húc duỗi tay cởi đai lưng của bản thân, rồi cúi đầu cọ vào chóp mũi nàng, hơi thở nóng rực từ từ phả lên mặt nàng.
"Không nói!" Thẩm Bích Thấm nhịn xuống rung động trong cơ thể, từ từ nhấc chân lên đá hắn.
"Thật là không ngoan!"
Mộ Dung Húc nghiêng người lùi lại, ấn hai đâu gối xuống, hai tay nhanh chóng giữ lấy đôi chân thon dài của nàng, hạ thân đặt gần vào vị trí mẫn cảm của nàng.
Sau đó, hắn đột nhiên phát hiện ra tư thế này vậy mà thật thoải mái, con ngươi sáng ngời, cơ thể nóng lòng muốn thử!
"Mộ Dung Húc!" Nhìn thấy ánh mắt của Mộ Dung Húc, dường như nàng nghĩ đến cái gì đó, trong lòng hoảng hốt, muốn đẩy chân ra.
"Ừm, muốn nói?"
Nhưng là Mộ Dung Húc chưa kịp cho nàng cơ hội nói, thì đã liền dùng tư thế này để đi vào, nhưng là hắn không lập tức đi vào mà chỉ trêu chọc, vẫn luôn xoay tới xoay lui ở bên ngoài.
"Chàng... Ừm..."
Loại cảm giác hư không này khiến cho Thẩm Bích Thấm như muốn hỏng mất, mắt hạnh của nàng long lanh, khuôn mặt đỏ lên, cắn răng nói "Vô sỉ!"
"A, thật tốt!"
Mộ Dung Húc khiêu khích, nhíu mi lại, một tay đỡ lấy lưng nàng, một tay ôm eo nàng để cho nàng tách ra khỏi hẳn, lúc này mới hung ác đem miệng đi cắt mút khắp nơi, mãi đến khi nàng mất hết sức lực liên tục rên rỉ mới buông ra nói, "Có nói hay không?" Lúc này khóe mi cùng đuôi mắt của Mộ Dung Húc đều mang theo một mảng ý xuân, khuôn mặt trắng nõn cũng đã đỏ bừng lên, càng nhìn càng quyến ri, khiến Thẩm Bích Thấm muốn lập tức bỏ vũ khí đầu hàng.
"Ta... Không... Không nói..."
Biết Mộ Dung Húc muốn cái gì, nhưng Thẩm Bích Thấm không muốn để cho hắn dễ dàng thực hiện được, nàng cắn chặt răng, chết cũng không buông ra.
"Giỏi lắm."
Đột nhiên trong đầu hắn xuất hiện khuôn mặt của Lý Ngôn Sanh, sau đó Mộ DUng Húc cảm thấy trong ngực dâng lên một cỗ tức giận, liền mãnh liệt xông vào.
"nạ."
Đột nhiên bị đi vào sâu như vậy khiến cả người Thẩm Bích Thấm liền hơi co rút, miệng đỏ khẽ khàng bật ra những tiếng rên rỉ mê người.
"Nếu nàng không nói, ta sẽ không ngừng."
Mộ Dung Húc là quyết tâm phải nhận được lời hứa của nàng.
"Không... Ừm a... Từ bỏ..."
Lần này cũng là lần thứ hai của hôm nay, dù cố gắng đến đây thì Thẩm Bích Thấm cũng không thể chịu đựng được nữa.
Mắt hạnh của nàng ánh lên vài giọt lên, giọng nói nghẹn ngào đứt quãng liên tục xin tha,"A.. A Húc... A... Đau... Không... Từ bỏ..."
"Đáp án của nàng."
Mộ Dung Húc dừng lại động tác, giọng nói còn mang theo chút hương vị gợi cảm, liền duỗi tay ra lau đi những giọt mồ hôi nơi tóc mai nàng, con ngươi thâm thúy, gắt gao nhìn chăm chú vào nàng.
"Chờ, ta nhất định sẽ chờ chàng trở về, cho dù là địa lão thiên hoang thì ta cũng sẽ chờ."
Nước mắt của Thẩm Bích Thấm rốt cuộc không nhịn được mà chảy ra từ khóe mắt, nàng liền ôm lấy cổ hắn, cánh tay dùng sức giữ chặt lấy, đầu nhẹ dụi vào cổ hẵn, nức nở nói,"Nếu chàng không trở về thì dù là chân trời góc biển ta cũng sẽ nhất định đi tìm chàng trở về!"
“Tin tưởng ta, ta nhất định sẽ không để nàng chờ lâu."
Nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt nơi khóe mắt của nàng, rốt cuộc Mộ Dung Húc đã làm đến bước cuối cùng, dẫn nàng đến cực hạn của vui sướng.
Lần đầu tiên, Thẩm Bích Thấm làm đến mức hôn mê bất tỉnh.
Cũng chính giờ phút này nàng mới nhận thức rõ ràng, không nên chọc đến giới hạn của nam nhân, đặc biệt là ở trên giường, càng không nên chọc!
Thẩm Bích Thấm tỉnh lại một lần nữa thì đã là sáng sớm hôm sau.