Chương 1063: Hai Chân Vô Lực
Chương 1063: Hai Chân Vô LựcChương 1063: Hai Chân Vô Lực
Hai nha hoàn dường như cũng biết hai chủ tử đêm qua làm chuyện gì nên cũng không có bất cứ ai đến quấy rầy.
Phản ứng đầu tiên của Thẩm Bích Thấm là cổ họng vô cùng đau, sau đó là eo đâu chân mềm, cử động một cái nhưng dường như không có phản ứng gì.
Thẩm Bích Thấm cảm thấy nếu không nghỉ ngơi thêm nửa ngày thì chỉ sợ là không được.
Không khỏi càng nghĩ đến càng giận, nam nhân này hôm qua thật quá đáng, loại tư thế kia thật sự là... Khó mở miệng để nói!
Cảm giác được bàn tay đặt bên hông mình, Thẩm Bích Thấm cắn răng một cái, sau đó lại nghĩ đến cần phải giáo huấn lại người nào đó, nàng không khỏi ngẩng mặt lên nhìn gương mặt bình yên ngủ say của hắn, nhưng khi nhìn thấy thì tức giận trong nàng lập tức tiêu tan.
Lần sau muốn gần gũi nhìn hắn ngủ như vậy, không biết là phải chờ đến khi nào.
Lúc này, Mộ Dung Húc đột nhiên mở mắt, môi mỏng hơi cong lên, cánh tay dài lập tức đem Thẩm Bích Thấm ôm chặt lại, làn da mềm mại áp vào ngực hẳn, khiến cho hắn không nhịn được mà hít một hơi thoải mái.
"Mộ Dung Húc, chàng thành thật một chút cho ta, nếu chàng dám tiếp tục ta sẽ tức giận thật sự!
Cảm nhận được thứ nóng bỏng của hắn đang chạm vào chân nàng thì sắc mặt Thẩm Bích Thấm đỏ lên, nhỏ giọng lẩm bẩm nói,"Ngày thường thì cấm dục cao lãnh, không nghĩ đến chàng lại cầm thú như vậy, cũng không sợ hỏng thận sao?"
"Ừm? Nàng đang nói cái gì." Nghe vậy, sắc mặt Mộ Dung Húc chợt trầm xuống, con ngươi lóe lên tia nguy hiểm.
"Khụ, ta nói, ngày mai chàng đi Chiết Giang rồi, hôm nay chúng ta phải đi nhiều nơi một chút, không được lãng phí thời gian này, được chứ?"
Hôm qua nàng đã được trải qua sự lợi hại của mỗ đại tướng quân rồi, nên đương nhiên nàng không dám chọc lại, đó cũng thuần túy là lo nghĩ cho bản thân nàng, nên nàng cũng không cần tự tìm khổ.
"Ừm."
Tuy rằng mới vừa rồi nghe thấy rõ ràng lời Thẩm Bích Thấm nói nhưng hắn nghĩ lại, hôm qua đúng thật là hơi quá, bởi vậy chỉ cúi đầu lưu luyến hôn môi nàng một hồi, sau mới chuẩn bị đứng dậy mặc quần áo.
Sau đó, Thẩm Bích Thấm đỏ mặt lên nhìn vị tướng quân nào đó hơi lảo đảo đứng dậy xuống giường.
Mộ Dung Húc cũng cảm nhận được cảm giác dị thường, trên mặt hiện lên một tia kinh ngạc.
Hai người đều là người mới, lại không biết khống chế lực đạo, chiến đấu kịch liệt như vậy tuy là thể trạng của Mộ Dung Húc có cường tráng thì cũng không tránh khỏi được tay chân hơi mất lực, hai chân hơi loạng choạng, đầu hơi choáng váng.
Cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Bích Thấm, mặt vị tướng quân nào đó nóng lên, lỗ tai cũng đỏ ửng, đúng là xấu hổ không nói nên lời. "Ha ha ha..."
Chỉ là thiếu nữ vô lương tâm nào đó sau một đêm bị ức hiếp thì liền bật cười xấu xa, nàng nhẹ nhàng duỗi cơ thể bủn rủn ra, khẽ khàng bọc lại mình rồi chống cằm chăm chú nhìn vào mỗ tướng quân kia nói,"Chỉ có cày chết trâu chứ không có cày hỏng đất, lời này đúng là không hề sai."
Nghe được lời này, Mộ Dung Húc, người mới mặc quần áo xong khỏi khỏi lại hơi sững người lần nữa, sau hắn cũng không nhìn lại mà liền cất bước rời đi.
Mộ Dung Húc đối với chuyện này cũng đều là mới mẻ, chuyện giường chiếu cũng chưa từng không biết tiết chế, vậy nên cũng không biết là chân nam nhân sẽ mầm.
"Ha ha ha..."
Mộ Dung Húc mới vừa ra cửa thì đẳng sau đã truyền đến một tiếng cười lớn của Thẩm Bích Thấm.
Nam nhân cũng chỉ dừng lại một chút, sau đó hiện lên một ý cười sủng nịnh, rồi liền dưới ánh mắt kinh ngạc của Phong Ngâm và Hoa Tụng liền vội vang rời đi.
Một ngày này, cả buổi sáng Thẩm Bích Thấm đều ở phòng nghỉ ngơi, đợi dùng cơm xong mới xuống giường đi lại rồi cùng Mộ Dung Húc ra ngoài đi kiểm tra tình hình ở tiệm trà.
Đối với chuyện Thẩm Bích Thấm mở cửa hàng thì từ trước đến giờ Mộ Dung Húc đều vô cùng quan tâm.