Chương 1070: Là Bò Tây Tạng
Chương 1070: Là Bò Tây TạngChương 1070: Là Bò Tây Tạng
Một lát sau, tấm chắn bị xốc lên, ba hán tử cường tráng nhanh chóng đi lên, khi nhìn thấy Lưu Trường Phúc thì đôi mắt của họ lập tức đỏ lên, lời cũng chưa nói liền ôm quyền quỳ xuống.
"Nhị Oa, Hắc Tử, Đại Quý!"
Nhìn thấy ba người, Lưu Trường Phúc hơi chấn động, vành mắt lập tức đỏ lên, liền đem hai người nâng dậy, "Gặp lại các ngươi rồi, tốt quá, tốt quá rồi!"
"Đại nhân, chúng ta biết ngài có võ nghệ cao cường, nhất định sẽ không có việc gì." Nam nhi nước mắt không dễ dàng rơi, nhưng lúc ba người đứng dậy thì đã sớm lệ rơi đầy mặt rồi.
"Năm đó nếu không phải tướng quân phu nhân thu nhận, thì Trường Phúc ta hiện giờ chỉ sợ vẫn sống những ngày người không ra người quỷ không ra quỷ."
Nghe vậy, Lưu Trường Phúc nhanh chóng nói với ba người,'Vị này là Mộ Dung tướng quân phu nhân tương lai, Thẩm tiểu thư."
"Thảo dân tham kiến Thẩm tiểu thư."
Nghe được là Thẩm Bích Thấm cứu Lưu Trường Phúc, hơn nữa hiện giờ lại là vị hôn thê của Mộ Dung Húc uy danh thiên hạ, ba người họ đều không nhịn được quỳ xuống khâm phục hành lễ.
"Đầu đứng lên đi, ta cũng chỉ là một người dân bình thường, sao chịu được đại lễ này của các người." Thấy vậy, Thẩm Bích Thấm nhanh chóng mở miệng nói ba người họ đứng lên.
"Đa tạ Thẩm tiểu thư." Thấy Thẩm Bích Thấm gần gũi bình dị như vậy thì ba người an tâm hơn không ít, những lo lắng của họ lúc trước cũng dần biến mất, tướng quân phu nhân không hề khinh thường bọn họ.
Hiện tại nghĩ lại thì đúng là bọn họ lo lắng quá nhiều rồi, có thể vào được phủ tướng quân như vậy thì phu nhân sao có thể là nữ tử có ánh mắt phàm tục được.
"Cô nương, mì đã được đưa đến." Vào lúc này, giọng nói của Hoa Tụng đã truyền từ bên ngoài vào.
"Đưa vào đây đi."
Thẩm Bích Thấm nói rồi mấy ba người Hắc Tử,"Trường Phúc là thuộc hạ đắc lực nhất của ta, hiện giờ các ngươi vì chuyện của hắn mà không tiếc công ngàn dặm bôn ba đến kinh thành, thật là vất vả, trước tiên hãy ăn một chén mì giúp ấm thân đi đã."
"Đa tạ Thẩm tiểu thư!"
Mì là mì bò kho, vừa được đưa đến thì mùi thơm đã bay khắp phòng.
Ba người đã đi đường gần một tháng trời, thức ăn hàng ngày của họ đều chỉ có lương khô, bây giờ vừa nhìn thấy cơm canh tỉnh tế thế này, cả ba đều không khỏi nuốt nước miếng liên tục.
"Không cần khách sáo, mau ăn đi! Nếu không món ăn sẽ nguội lạnh mất." Thẩm Bích Thấm cười nói.
"Vâng!"
Thấy Lưu Trường Phúc gật đầu với họ, ba người cũng không câu nệ nữa, ôm bát lên, bắt đầu ăn ngon lành.
Thức ăn vừa vào đến miệng, hương vị tuyệt thế đã khiến ba người họ mất hết khống chế, thế là họ ăn một trận ngấu nghiến, còn chưa được bao lâu thì một tô mì đã nhìn thấy đáy.
"Thẩm tiểu thư, đây là mì gì vậy? Thật sự quá ngon! Tiểu nhân chưa từng được nếm qua."
"Đúng vậy! Còn có thịt này nữa, tuy là có mùi vị của phần thịt đùi nhưng thật sự quá ngon!"
"Vừa mềm vừa dai vừa thơm phức, ta chưa từng ăn thịt ngon như vậy!"
Ba người quệt miệng, trên mặt vẫn còn vẻ chưa thỏa mãn.
"Đây chính là mì bò kho được làm từ phần thịt ngon nhất của con bò, thêm vào đó là tương đậu tằm đặc biệt của Thẩm Ký chúng ta, đương nhiên là rất ngon rồi!" Hoa Tụng đi đến, vừa thu dọn bát đũa, vừa cười ha ha nói. "Bò... Thịt bò?"
Nghe thấy đây là thịt bò thì sắc mặt của ba người đã tái đi.
Ăn thịt bò là phạm pháp, chỉ cần là bách tính của Nam Minh thì không ai không biết đến quy định này. Tuy nói phủ tướng quân là nhà quyền quý nhưng có thể ăn thịt bò một cách trắng trợn như thế này cũng quá to gan rồi.
"Yên tâm đi! Đây không phải bò cày bừa đâu, đây là bò Tây Tạng."
Thẩm Bích Thấm vừa cười vừa giải thích: "Công việc kinh doanh của Thẩm gia ta trải rộng khắp Nam Minh, có được thịt bò Tây Tạng này là do giao dịch với Ô Tư Tàng."
"Thì ra là vậy."
Nghe vậy ba người mới yên tâm trở lại. Chính xác mà nói luật pháp có quy định không được ăn thịt bò cày nhưng không nói không được ăn thịt bò Tây Tạng.
Nghĩ đến hôm nay mình được ăn thịt bò mà nhà khác có lẽ cả cuộc đời cũng không được ăn thì trong lòng họ càng trở nên kích động và tự hào hơn. Tướng quân phu nhân tiếp đãi họ cực kỳ nghĩa khí.