Chương 1071: Trả Thù
Chương 1071: Trả ThùChương 1071: Trả Thù
"Các ngươi yên tâm đi! Cô nương nhà chúng ta thông tuệ, tuyệt đối các ngươi không thể nào tưởng tượng được đâu."
Lưu Trường Phúc cười nói, lúc này hắn mới hỏi điều mình thắc mắc: "Đúng rồi, Trang Tử đâu? Sao hắn không đi cùng với các ngươi?"
Lúc trước Lưu Trường Phúc có thể tránh được một kiếp vì may mắn có Trang Tử mật báo cho hắn biết trước, bằng không hắn đã chết sớm rồi, vì vậy Lưu Trường Phúc xem Trang Tử chính là ân nhân cứu mạng mình.
"Chuyện này..." Nghe vậy, sắc mặt của ba người Hắc Tử đều cứng đờ, họ ấp a ấp úng một hồi.
"Có phải Trang Tử đã xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thấy thế này, trong lòng Lưu Trường Phúc chợt cảm thấy lạnh lẽo, hắn trừng mắt nhìn chằm chằm ba người hỏi: "Có phải bời vì ta không? Có phải vì mật báo cho ta mà hắn đã bị liên lụy?"
"Không phải đầu đại nhân."
Nghe vậy Nhị Oa nhanh chóng mở miệng phủ nhận: "Đại nhân, năm đó Trang Tử vụng trộm báo tin cho đại nhân, chuyện này vô cùng kín đáo, vốn dĩ không có ai biết được. Thế nhưng vì tên Diêm Hộc kia không tìm thấy đại nhân nên giận chó đánh mèo với tất cả mọi người, hắn ta đã giết hết tất cả những thân tín năm đó của đại nhân mà Trang 'Tử cũng không ngoại lệ."
"Đúng vậy, đại nhân, nhất định phải báo thù cho các huynh đệ!”
Hắc Tử lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Ba người tiểu nhân cũng chỉ là bọn vô danh tiểu tốt nên mới thoát được một kiếp."
"Nhưng chuyện năm đó vẫn luôn là một cái gai đầm trong ngực chúng ta. Ban đầu bọn ta còn cho rằng tên Diêm Hộc này sẽ nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến hết đời này, không ngờ tháng trước đã nhận được thư của đại nhân."
Đại Quý cũng mở miệng nói: "Bọn tiểu nhân vừa nghe đại nhân cần hỗ trợ, không nói hai lời đã lập tức lên đường đến đây."
"Trang..."
Tuy mấy người Hắc Tử nói không phải lỗi của hắn nhưng cuối cùng những người từng là thuộc hạ của hắn lại vì hắn mà chết đi như thế, hắn khó mà thoát tội.
Lưu Trường Phúc đau khổ, quỳ xuống, đập đầu ầm ầm trên mặt đất: "Đầu tại ta, đều bởi vì ta, nếu không phải ta, bọn hắn không lâm vào đại nạn kia."
"Đại nhân..."
Nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của Lưu Trường Phúc, bọn người Hắc Tử muốn mở miệng khuyên hắn nhưng lại không nói nên lời.
"Trường Phúc, chuyện đã xảy ra rồi, ngươi tự trách mình cũng vô dụng, điều quan trọng nhất bây giờ chính là báo thù cho những huynh đệ đã chết kia."
Thẩm Bích Thấm khẽ vỗ lên bả vai Lưu Trường Phúc, sau khi đỡ hắn đứng lên, nàng quay đầu hỏi mấy người Hắc Tử: "Ta hỏi các ngươi, thê tử của các huynh đệ năm đó bị hại vẫn khỏe mạnh chứ?"
"Người không có hài tử thì đã tái giá rồi, người có hài tử thì vẫn sống như thế nuôi nấng hài tử, chỉ là hoàn cảnh của họ rất khó khăn!"
Hắc Tử do dự một lúc rồi lên tiếng: "Tuy chúng tiểu nhân nhìn thấy, trong lòng cũng rất khó chịu, thế nhưng đã nhiều năm nay cũng chưa nhìn thấy dáng dấp của tiền lương là thế nào cả, có muốn giúp, thật sự chỉ là có lòng mà không có sức.
"Thê tử của họ còn sống sao?"
Nghe Hắc Tử nói, hai mắt Lưu Trường Phúc sáng lên, hắn kích động nói: "Hắc Tử, chờ chuyện này kết thúc, các ngươi hãy mang theo tiền tích góp của ta... Không. Ta sẽ tự mình quay về đó, ta muốn đích thân mình thỉnh tội với các vị đệ muội."
Nói xong, Lưu Trường Phúc quay đầu nhìn Thẩm Bích Thấm bằng vẻ mặt mong đợi.
"Ừm, nên quay về đó. Ở chỗ này của ta còn có mấy người Long Lục, ngươi yên tâm đi!"
Thẩm Bích Thấm mỉm cười, gật đầu. Sau đó trong mắt nàng như lóe lên sát khí, lạnh lùng nói: "Chỉ là việc đầu tiên cần phải làm chính là bắt tên Diêm Hộc phải trả giá vì hành vi phạm pháp ngập trời của hắn ta."
"Đúng vậy! Nhất định phải bắt hắn ta trả giá đắt."
Trên mặt Lưu Trường Phúc đầy vẻ căm hận, hai tay nắm chặt thành quyền: "Nhất định phải bắt hắn nợ máu trả bằng máu!"
"Thẩm tiểu thư, đại nhân, cần chúng tiểu nhân hỗ trợ thế nào, các người cứ việc nói! Nhất định chúng ta sẽ hỗ trợ hết sức mình!"
Ba người Hắc Tử liếc nhìn nhau, sau cùng mới bước lên một bước, trịnh trọng nói.
"Ừm, chuyện kế tiếp phải nhờ vào các vị rồi!"
Thẩm Bích Thấm gật đầu, cho người sắp xếp chỗ ở lại cho ba người họ, sau đó mới truyền tin cho Chu công công.