Chương 107: Công Khai Cướp Người
Chương 107: Công Khai Cướp NgườiChương 107: Công Khai Cướp Người
"Này, tôi nói cái bà này nhé, trắng trợn công khai cướp người với phường thêu Cát Tường' của chúng tôi à?" Thẩm Bích Thấm còn chưa kịp nói gì, một tú nương đứng bên cạnh đã không chịu được lên tiếng, cô ấy còn chưa từng thấy người nào lại mặt dày trắng trợn lôi kéo người như vậy đâu.
"Cướp người? Ha ha, đúng vậy, nếu có thể cướp được người cũng là do năng lực của ta, đúng không?"
Trước những lời chất vấn của tú nương, bà chủ béo thẳng eo ưỡn ngực, vẻ mặt cực kỳ đắc ý, giống như thể Thẩm Bích Thấm đã đồng ý hợp tác với phường thêu của bà ta vậy.
"Sao cái bà già này lại vô lý như vậy chứ!" Tú nương kia là một người phụ nữ có gia giáo, nhìn thấy dáng vẻ ngang ngược này của bà chủ béo, nàng ấy thực sự tức muốn nổ phổi.
"Ta chính là thích ngang ngược vô lý như vậy đấy, ngươi có thể làm gì được ta? Cô nương à, chỉ cần cô chịu bán găng tay cho phường thêu chúng tôi, mấy người họ cho cô bao nhiêu, phường thêu của chúng tôi sẽ trả cô giá gấp đôi." Vẻ mặt của bà chủ béo kiêu ngạo nói.
"Thím Mai Hương, thím đừng lo, cháu sẽ không đồng ý đâu." Nhìn thấy các tú nương bên cạnh bị tức giận đến đỏ bừng mặt, Thẩm Bích Thấm không để ý đến lời nói của bà chủ béo, cười an ủi tú nương tên Mai Hương.
"Nghe Thẩm cô nương nói vậy, thiếp thân cũng yên tâm rồi."
Vị tú nương tên Mai Hương kia cũng thở phào nhẹ nhõm, bà ấy thực sự lo lắng cô nương nông thôn như Thẩm Bích Thấm sẽ có tầm nhìn hạn hẹp, thấy tiền liền sáng mắt mà đồng ý với người phụ nữ béo kia.
"Cô nương, tại sao cô lại không đồng ý, nếu như có điều kiện nào không hài lòng, chúng ta có thể bàn bạc lại" Vừa nghe những lời này của Thẩm Bích Thấm, bà chủ béo lập tức trở nên nóng nảy.
"Bà chủ, tôi vẫn còn nhớ rõ những lời bà đã nói hôm đó, một 'kẻ ăn mày' hôi hám bẩn thỉu như tôi sao có thể với đến phường thêu cao quý của bà chứ. Hơn nữa, chuyện găng tay cũng không liên quan gì đến tôi cả, như vậy nhé, mong rằng bà chủ đây đừng đến làm phiền tôi nữa."
Sắc mặt của Thẩm Bích Thấm lạnh lùng nói xong những lời đó, sau đó xoay người đi vòng qua bà chủ mập rời đi, trong lòng cảm thấy cực kỳ hả giận, nàng đã sớm nói rồi, nhất định có một ngày mụ mập này sẽ phải hối hận!
"Hừt"
Biểu hiện này của Thẩm Bích Thấm khiến cho ba vị tú nương kia cảm thấy rất hài lòng, họ hừ lạnh với bà chủ béo kia một cái, sau đó vui vẻ đi theo Thẩm Bích Thấm đi rồi.
"Ngươi... ngươi! Quả nhiên là kẻ đê tiện, đồ không biết tốt xấu, xứng đáng mãi mãi chỉ là một kẻ chân đất, đồ quỷ nghèo!"
Bà chủ béo bị lời nói của Thẩm Bích Thấm khiến cho mất hết thể diện, khuôn mặt núng nính mỡ đỏ bừng, cuối cùng trực tiếp hét lên sau lưng của Thẩm Bích Thấm.
Thẩm Bích Thấm ngoảnh mặt làm ngơ trước những lời mắng nhiếc đẳng sau, bị mắng một chút cũng không thiếu miếng thịt nào, ai thích mắng thì để kẻ đó mắng đi, mắng mệt rồi thì sẽ tự dừng lại thôi.
"Cái con tiện nhân đáng chết kia..."
"Nhị cô, người làm sao thế? Ai khiến nhị cô tức giận như vậy?" Bà chủ béo đang mắng chửi thì một cô gái trẻ búi tóc phụ nhân mặc áo màu hồng từ trên đường đi đến, đi đến trước mặt bà ta liền lên tiếng quan tâm hỏi.
"Là vợ của Tam Thủy à, cháu không biết đâu, cái con tiện nhân kia..." Nhìn thấy có người đến, bà chủ béo lập tức hùng hổ kể lại mọi chuyện cho nàng kia nghe.
"Người làm ra găng tay lại là một tiểu cô nương sao?" Người phụ nữ trẻ kia lộ vẻ kinh ngạc nói.
"Nó không thừa nhận, nhưng nhị cô cảm thấy chắc chắn là nó, găng tay của 'phường thêu Cát Tường' có được là sau khi con tiện nhân đó xuất hiện, làm gì có chuyện gì lại trùng hợp đến mức này chứ." Bà chủ béo thở phì phò nói.
"Vâng, nếu đúng như lời nhị cô nói thì chắc chắn là vậy rồi."
Người phụ nữ áo hồng gật đầu, sau đó cau mày nhìn về phía bóng lưng của Thẩm Bích Thấm, nói: "Không hiểu tại sao, cháu luôn cảm giác cái cô gái nhỏ kia trông rất quen."