Chương 106: Kết Phường Làm Ăn
Chương 106: Kết Phường Làm ĂnChương 106: Kết Phường Làm Ăn
"Ta không thể làm chủ trong chuyện này, ta lập tức cho người ta roi thúc ngựa vào huyện thành hỏi ý kiến chủ nhân. Từ nơi này đến huyện thành cũng mất mười dặm đường nên chỉ cần cho ta hai khắc thời gian là đủ rồi. Thẩm cô nương có thể ở đây chờ đợi không?"
Quý Tứ Nương ngẫm nghĩ trong chốc lát rồi nói với Thẩm Bích Thấm.
"Không thành vấn đề" Thẩm Bích Thấm không do dự mà lập tức gật đầu đồng ý.
Một khắc là mười lăm phút, hai khắc là ba mươi phút, cũng chính là thời gian một chung trà. Gã sai vặt chạy vào huyện thành xin chỉ thị cũng đã quay lại, đồng thời có có một chiếc xe ngựa chở theo ba tú nương. "Quá tốt rồi Thẩm cô cương, chủ nhân của chúng ta đã đồng ý rồi. Chỉ là cô phải chịu trách nhiệm dạy cho ba tú nương này học được cách đan."
Sau khi đọc hết thư gã sai vặt đưa đến, trên mặt Quý Tứ Nương tràn đầy ý cười, nàng nói với Thẩm Bích Thấm.
Cùng lúc đó trong lòng nàng càng thêm kiên định với suy nghĩ phải qua lại với Thẩm Bích Thấm cho tốt, tuy tuổi tác tiểu cô nương này không lớn nhưng quả thực không hề tầm thường!
"Chuyện này là đương nhiên! Chỉ là Quý thẩm, ta không dám dối gạt thẩm, người trong nhà ta hoàn toàn không biết chuyện làm ăn này, còn nữa, ba vị tú nương ăn mặc thế này qua thôn của ta, quả thực không tiện lắm."
Ba vị tú nương đều từ huyện thành đến, họ ăn mặc cực kỳ tốt, nếu cứ thế này mà đi vào thôn có lẽ sẽ gây chấn động cả thôn mất, thật sự quá bắt mắt.
"Thẩm cô nương có thể yên tâm! Chúng ta đi học nghề, không phải đi làm khách nên có gì không tiện cô nương cứ việc nói, chúng ta sẽ làm theo cô nương nói." Tú nương đứng trước nhất rất khéo hiểu lòng người.
"Vậy phải khiến các vị thiệt thòi rồi.
Nghe thấy tú nương nói vậy Thẩm Bích Thấm cảm kích nói cảm ơn họ, đồng thời trong lòng nàng bắt đầu tò mò nhiều hơn về chủ nhân của hiệu thêu này, đến cùng thì đó phải là người như thế nào mới có thể đào tạo ra cấp dưới có tư chất thế này.
Sau đó nàng và Quý Tứ Nương phải lập một khế ước mới, Thẩm Bích Thấm lập tức dẫn theo ba tú nương đã cải trang thành các nông phụ bình thường đi ra khỏi hiệu thêu.
Thẩm Bích Thấm vừa bước ra khỏi cửa hiệu thì bị một thân thể cao lớn chặn đường nàng, nàng giương mắt lên nhìn mới thấy hóa ra là bà chủ "Nhà thêu Phúc Lai” kia.
"Bà chủ, không biết bà chặn đường tiểu nữ thế này là muốn làm gì?" Thẩm Bích Thấm không hề có chút hảo cảm nào với bà chủ Bàn này nên giọng điệu nói chuyện của nàng rất hờ hững.
"Ha ha ha, xem tiểu cô nương nói này, nô gia có thể làm gì chứ? Nô gia đến đây muốn nói xin lỗi với cô nương, trước đó là nô gia có mắt mà không biết vàng khảm ngọc nên mới đắc tội với cô nương, mong cô nương đừng chấp nhặt với nô gia.
Thấy thái độ của Thẩm Bích Thấm rất thờ ơ, trong chớp mắt ý cười trên mặt của bà chủ Bàn đã cứng ngắc, một hồi lâu sau mới ngượng ngùng cười, nói lời xin lỗi với Thẩm Bích Thấm.
Trong lòng bà ta đang hối hận muốn chết, bà ta đã biết chuyện bao tay, cứ nghĩ đến mối làm ăn tốt như vậy lại bị chính tay bà ta đẩy đi khiến bà ta buồn râu đến mức chỉ ước gì có thể tự tát cho mình một bạt tai.
"Ta nhận lời xin lỗi của bà. Xin hỏi ta có thể đi được chưa?" Thẩm Bích Thấm không muốn phí nhiều thời gian với bà ta, nàng cũng đoán được mục đích của bà chủ Bàn này rồi.
"Ôi, cô nương đừng đi vội! Lần này ta có mối làm ăn muốn bàn với cô nương, chính là bao tay kia, vấn đề tiền bạc đều có thể thương lượng, hay là cô nương vào cửa hiệu của chúng tôi ngồi nhé!" Thấy Thẩm Bích Thấm muốn đi, bà chủ Bàn lập tức bay ra vẻ mặt nịnh nọt, ngăn Thẩm Bích Thấm lại.