Chương 1105: Đại Nghịch Bất Đạo
Chương 1105: Đại Nghịch Bất ĐạoChương 1105: Đại Nghịch Bất Đạo
Lúc này, trong đội quân của Thường gia có một thanh niên cường tráng khoảng hơn hai mươi bước ra, hẳn vén một góc áo, cung kính nửa quỳ trước mặt hoàng đế nói: "Bái kiến bệ hạ."
Người này chính là biểu ca của Thẩm Bích Thấm, cũng là thế tử của phủ Trịnh Quốc Công, huynh trưởng ruột thịt của Thường An, Thường Kế Tổ.
"Tốt lắm, lần này vất vả cho các ngươi rồi."
Hoàng đế gật đầu khen ngợi Thường Kế Tổ, sau đó mới lạnh lùng nhìn về phía Diêm Tùng nói: "Trẫm đã biết hết tất cả âm mưu của ngươi rồi, vốn dĩ trẫm còn không tin, nhưng không ngờ ngươi thật sự làm ta chuyện đại nghịch bất đạo [3] như vậy, ngươi đã biết tội của mình chưa!"
[3] Đại nghịch bất đạo (%)È)Š): tội do giai cấp phong kiến gán cho những ai chống lại sự thống trị và lễ giáo phong kiến.
"Ha hả, biết tội?"
Hiện tại Diêm Tùng đã không còn đường lui nào nữa rồi, cho nên cũng không cần giả vờ nữa, trên mặt thậm chí còn lộ ra một tia điên cuồng, nói: "Chỉ là được làm vua thua làm giặc mà thôi, giang sơn nhà họ Chu các ngươi cũng đều là do cướp đoạt mới có, lần này là do vận may của Diêm Tùng ta không tốt, cho nên ta đành chấp nhận!"
Diêm Tùng không ngờ kế hoạch của ông ta lại bị bại lộ, nghĩ đến những lời mà Đổng Trường Yêm nói vừa rồi, trong lòng Diêm Tùng cực kỳ hận Mộ Dung Húc, lại là Mộ Dung Húc!
"Là Mộ Dung Húc làm hỏng kế hoạch của ta!" Vẻ mặt Diêm Tùng không cam lòng hét lên.
"Chết đến nơi rồi vẫn không chịu hối cải, người đâu, bắt hết tất cả đám loạn thần này cho ta!" Nghe vậy, hoàng đế nổi cơn thịnh nộ.
"Tuân lệnh!"
Thường Kế Tổ lập tức nhận lệnh, sau đó dẫn quân tiến lên khống chế bọn họ.
"Cẩu hoàng đế, cho dù ta có chết, cũng phải kéo ngươi theo làm đệm lưng!"
Lúc được dẫn ngang qua bên cạnh hoàng đế, Diêm Tùng bất ngờ tránh thoát khỏi sự khống chế của thị vệ, sau đó xoay người rút đao bên hông của thị vệ, chém về phía hoàng đế. "Bệ hạ!"
Diêm Tùng đột nhiên mất khống chế khiến mọi người không kịp đề phòng, tất cả đều không có thời gian để tiến lên ứng cứu.
"Viu,."
Trong thời khắc nguy cấp này, một ánh sáng trắng khẽ lóe lên, trực tiếp xuyên qua cổ tay của Diêm Tùng.
"Cạnh..."
"AI"
Thanh đao dài nháy mắt rơi xuống đất, Diêm Tùng ôm cánh tay đang chảy máu đầm đìa của mình hét lên thảm thiết, mu bàn tay ông ta đột nhiên bị một mũi tên xuyên thẳng qua.
"Nhanh, người đâu, nhanh trói hắn lại, trói lại ngay!"
Chu công công đứng bên cạnh là người đầu tiên định thần lại, trong lòng còn cảm thấy run sợ, vội vàng run rẩy ra lệnh cho thị vệ đứng bên cạnh.
"Rối"
Lúc này thị vệ mới lấy lại tỉnh thần, vội vàng kéo Diêm Tùng đang kêu rên đi xuống, lúc này, tội danh phản quốc của Diêm Tùng cũng coi như hoàn toàn được chứng thực.
"Tôn nữ bái kiến Hoàng gia gia, hoàng nãi nãi."
Đợi sau khi mọi người rời đi, Thẩm Bích Thấm và Lý Ngôn Sanh mới cùng nhau đi ra từ chỗ tối, mỉm cười hành lễ với hai người họ.
Hiện giờ Thẩm Bích Thấm đã mang thai hơn bốn tháng, bụng đã hơi lộ ra, nhưng bởi vì thời tiết lạnh, công thêm khuôn mặt nàng nhỏ nhắn, lại mặc áo choàng, cho nên không ai nhìn ra được điều gì khác thường.
"Thấm Nhi, vừa rồi là do con ra tay sao?" Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm đến đây, hoàng đế lập tức hiểu ra mọi chuyện.
"Ha ha, đúng vậy ạ."
Thẩm Bích Thấm xấu hổ cười, sau đó nói: "Chuyện này không quan trọng, quan trọng là hoàng gia gia có thể bình an không xảy ra chuyện gì."
"Sao có thể không quan trọng được, nếu như không có con, hoàng gia gia của con chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm!"
Hai mắt hoàng hậu đỏ hoe nắm lấy tay của Thẩm Bích Thấm, đầu ngón tay lạnh buốt, thậm chí có chút run rẩy, nức nở nói: "Thấm Nhi, may mắn là con đến kịp!"
"Hoàng nãi nãi, hiện tại không phải không xảy ra chuyện gì sao, người đừng khổ sở nữa!"
Thẩm Bích Thấm lấy khăn tay lau nước mắt cho hoàng hậu, an ủi nói: "Nếu đã trừ bỏ được một đại gian thần như Diêm Tùng, thì chính là một chuyện vui lớn, chúng ta nên vui mừng mới đúng."
"Đúng đúng đúng vậy, nên vui vẻ, nên vui vẻ." Lúc này hoàng hậu mới ngừng khóc, liên tục gật đầu.
"Khụ khụ khụ..."
Đúng lúc này, hoàng đế đột nhiên ho dữ dội.
"Hoàng thượng, người sao thế!"
"Hoàng gia gia!"