Chương 111: Nhận Tiền Hoa Hồng
Chương 111: Nhận Tiền Hoa HồngChương 111: Nhận Tiền Hoa Hồng
"Thật sự cháu vô cùng cảm tạ Phùng gia gia, chỉ là nếu làm như vậy thì có thể phiền Mộ Dung đại thúc quá hay không?” Thẩm Bích Thấm nói rồi lặng lẽ xem xét sắc mặt Mộ Dung Húc một chút.
"Không phiền phức, Thẩm nha đầu cứ việc sai sử hắn, Phùng gia gia ở đằng sau chống lưng cho ngươi, sao hắn dám không nghe lời." Phùng lão liếc mắt cảnh cáo Mộ Dung Húc một cái, sau đó liền dùng vẻ mặt từ ái nhìn về phía Thẩm Bích Thấm nói.
"Vậy làm phiền Mộ Dung đại thúc rồi."
Phùng lão cũng đã nói như vậy, có được sức lao động miễn phí nên đương nhiên Thẩm Bích Thấm sẽ không có lý nào cự tuyệt, theo lời Phùng lão nói nàng cũng quay qua nói lời cảm tạ với Mộ Dung Húc, rồi dùng vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Dung Húc. "Ừm"
Ban đầu nàng còn cho rằng Mộ Dung Húc sẽ cự tuyệt, không nghĩ đến hắn cũng chỉ lạnh lùng ừm một tiếng rồi mang chiếc cuốc ra ngoài.
Đây là... Đồng ý rồi!
Đầu tiên là Thẩm Bích Thấm được thụ sủng nhược kinh đến ngẩn người, sau đó liền lập tức tung ta tung tăng đuổi theo bước chân Mộ Dung Húc.
Cổ đại không thể nào so với hiện đại, muốn làm như thế nào thì nàng cũng chưa biết cách, điểm này nàng cần phải cố gắng học hỏi và tìm lời khuyên từ chỗ Mộ Dung Húc.
Ngày tiếp đó, Thẩm Bích Thấm được sống thật sự vô cùng sống động.
Buổi sáng thì đi ra sau núi cùng Mộ Dung Húc học cách cày ruộng, làm xong ruộng thì họ bắt đầu đi vào trong núi hái rau dại, thuận tiện đi săn kiếm một ít thịt trở lại.
Giữa trưa nàng đi đưa cơm cho Thẩm Thủ Nghĩa và mấy người nhà, còn buổi chiều thì nàng liền cùng Thẩm Lâm thị và Thẩm Bích Tuyết ra sau núi hái lá dâu.
Thời tiết ấm áp lại, đã đến thời điểm nuôi dưỡng tằm, mấy ngày trước, các nữ nhân trong thôn đều đem những quả trứng tằm ra phơi nắng, ngày xuân có ánh mắt trời ôn hòa giúp những sinh linh nhỏ bắt đầu sinh sôi.
Tằm cưng của Thẩm gia đã nở ra, nho nhỏ, màu đen, đang bò trên lá dâu non đang vô cùng tích cực gặm nhấm.
Phúc Kiến nhiều đồi núi, đồng ruộng khan hiếm khiến cho tằm trở thành công cụ sản xuất chính của nông gia, những con kén có chức năng quan trọng nhất là đổi tiên và nộp thuế.
'Người cả thân mình toàn lụa không phải người nuôi tằm”, dân chúng bình thường toàn thân thì không có khả năng mặc tơ lụa.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, chớp mắt đã đến lúc phải lên trấn lần nữa, lần này đến là để chia hoa hồng, không biết găng tay đã được bán như thế nào, nhưng trong lòng Thẩm Bích Thấm vẫn luôn có một tia hy vọng.
Còn chưa đến "Nhà thêu Cát Tường” thì từ xa xa Thẩm Bích Thấm đã nhìn thấy trước tú trang có một hàng người rồng rắn đứng xếp hàng, trong miệng mọi người thì không có ai là không nói về chuyện găng tay, bởi vì vậy mà Thẩm Bích Thấm liền biết găng tay đã được bán vô cùng tốt.
"Thẩm cô nương, ngươi tới rồi, mau đi vào ngồi." Nhìn thấy Thẩm Bích Thấm, Quý Tứ Nương lập tức lộ vẻ cười như hoa đến đón.
"Qúy thẩm, công việc thuận lợi như vậy, chúc mừng." Thẩm Bích Thẩm mỉm cười nói.
"Đây còn không phải do găng tay của Thẩm cô nương sao, ngươi nhìn xem, người đến đều là để mua bao tay."
Quý Tứ Nương nói rồi kéo tay Thẩm Bích Thấm đi vào bên trong phòng bên cạnh nói,'Ba người thợ thêu căn bản không làm kịp, hiện giờ không chỉ có huyện chúng ta muốn mua găng tay mà có rất nhiều người bán hàng rong ở huyện khác còn cố ý đến tiệm lấy hàng."
Sau khi Thẩm Bích Thấm nghe xong thì gật đầu, cũng không hề cảm thấy kinh ngạc, găng tay này được làm vô cùng phức †ạp, nên không có chuyên môn thì sẽ không có cách nào học làm được, muốn làm bản lậu là chuyện không thể nào, cho nên "Nhà thêu Cát Tường" hiện giờ được xem như là độc nhất vô nhị, không kinh doanh tốt mới là chuyện lạ. "Thẩm cô nương, sáu lượng này là tiền hoa hồng lần này của ngươi, đây là sổ sách, ngươi có thể kiểm tra đối chiếu một chút." Qúy Tứ Nương nói rồi đem mười lăm thỏi bạc cùng với một quyển sổ cho Thẩm Bích Thấm.