Chương 114: Tới Nhà Kiếm Chuyện
Chương 114: Tới Nhà Kiếm ChuyệnChương 114: Tới Nhà Kiếm Chuyện
"Hả, đôi găng tay này mà 35 văn sao! Được lắm, nha đầu chết tiệt này dám gạt nhà mình để tự kiếm tiền, để ta đi nói cho nãi nãi con biết, nha đầu này hôm nay chết chắc rồi!"
Đầu tiên là Thẩm Lý thị há hốc miệng kinh ngạc, sau đó lập tức phẫn nộ lôi kéo tay Thẩm Bích Lan đi tìm Thẩm lão thái.
"Nha đầu đáng chết này, con sói mắt trắng nhỏ, tiện nha đầu! Xem hôm nay lão nương có đánh chết nàng không!"
Thẩm lão thái sau khi biết chuyện thì lập tức lên cơn bạo nộ, nhặt một cái đòn gánh liền nổi giận đùng đùng đi qua tìm Thẩm Bích Thấm.
"Tứ muội muội, nãi nãi cùng mấy người qua đây." Thấy Thẩm lão thái từ phía xa xa đi qua đây thì Thẩm Kỳ Viễn đang luyện chữ ngoài sân lập tức chạy vào nhà thông báo cho Thẩm Bích Thấm.
"Tam ca ca, ngươi ở trong phòng không được ra khỏi nhà, biết chưa."
Nhìn thoáng qua tình hình ngoài cửa, Thẩm Bích Thấm liền biết chuyện hôm nay chỉ sợ là không đơn giản, sau khi phân phó Thẩm Kỳ Viễn xong thì liền cầm cái cuốc ra cửa.
"Tứ muội muội, chúng ta cùng trốn trong phòng đi, không cần đi ra ngoài..."
Thẩm Kỳ Viễn nhất định giữ chặt Thẩm Bích Thấm lại, hắn làm ca ca, sao có thể tránh ở trong phòng một mình, còn để Tứ muội muội ra đối mặt với nãi nãi hung ác như vậy được.
"Tam ca ca, tay huynh còn đang bó thạch cao đó, cũng không được để xảy ra chuyện ngoài ý muốn nữa, tin tưởng muội, muội vô cùng lợi hại, huynh quên là A Phúc đều bị muội đánh ngã sao." Thẩm Bích Thấm vừa nói vừa an ủi Thẩm Kỳ Viễn.
"Nhưng... Nhưng Tứ muội muội nhất định phải cẩn thận." Nghe được lời Thẩm Bích Thấm nói thì Thẩm Kỳ Viễn mới do dự gật đầu đồng ý.
"Ừm, Tam ca ca, huynh nhất định phải cài cửa thật chặt, không được ra ngoài, biết chưa?' Thẩm Bích Thấm nói rồi liền ra ngoài đóng cửa lại.
"Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, có phải ngươi lừa gạt người trong nhà buôn bán lấy tiền riêng giấu đi không!"
Thẩm Kỳ Viễn vừa mới đem cửa đóng lại, thì mấy người Thẩm lão thái liền vọt vào, vẻ mặt tức giận chỉ vào Thẩm Bích Thấm hét lớn.
"Nãi nãi nói cái gì cháu gái nghe không hiểu, cháu gái vẫn luôn ở nhà chăm sóc Tam ca ca, buổi chiều lại cùng nương đi đến sau núi hái lá dâu nuôi tằm, sao lại trộm đi làm buôn bán được?"
Nghe được lời Thẩm lão thái nói, Thẩm Bích Thấm liền biết chuyện găng tay đã bị bại lộ.
Quay đầu nhìn về phía Thẩm Bích Lan, nàng có thể xác định, chuyện này nhất định là có liên quan đến nữ nhân này, nhưng không biết nàng ta biết nhiều hay ít chuyện.
"Thấm Nhi đường muội, ngươi đừng có không thừa nhận, ngày đó chính mắt ta nhìn thấy ngươi từ "Nhà thêu Cát Tường" đi ra."
Thẩm Bích Thấm mới vừa nói xong, thì Thẩm Bích Lan đã dùng giọng âm dương quái khí nói, nhìn thần thái cùng ngữ khí kia quả thực không quá khác biệt so với Thẩm Lý thị.
"Ngươi là ai?" Nghe đến đó thì lo lắng của Thẩm Bích Thấm liền được đặt xuống, hóa ra chỉ đang là suy đoán mà thôi. "Hừ... Ngươi! Ngươi dám hỏi ta là ai sao, ta là nhị đường tỷ của ngươi, Thẩm Bích Lan!" Nghe thấy lời này của Thẩm Bích 'Thấm thì Thẩm Bích Lan trực tiếp bị nghẹn lại một lát, sau đó tức giận đến đỏ mặt hét lên.
""
Thẩm Bích Thấm nhàn nhạt đáp lại, sau đó mới cẩn thận đánh giá Thẩm Bích Lan.
Khoảng chừng là mười sáu tuổi, đôi mắt nhỏ, môi dày, da hơi vàng, mặc áo màu hồng nhạt, bên dưới là váy xếp ly màu trắng hoa mai, cánh tay thô, eo nhỏ, lộ ra một chút cứng rắn, không hề mang nét mềm mại của nữ tử.