Chương 113: Bị Lộ Chuyện Găng Tay
Chương 113: Bị Lộ Chuyện Găng TayChương 113: Bị Lộ Chuyện Găng Tay
Sau khi cáo biệt với Quý Tứ Nương thì Thẩm Bích Thấm cũng chỉ để một lượng bạc cùng một ít tiền xu trên người, còn dư lại bảy lượng đều tồn cả vào tiền trang, nhiều bạc như vậy để trong nhà khiến nàng cũng không được yên tâm.
Tuy rằng lúc trước được Trần đại phu cho mười lượng bạc, nhưng đã mua thuốc cho Thẩm Kỳ Viễn trị tay cũng hết kha khá, Thẩm Bích Thấm dùng loại thuốc kia một tháng, cũng đã hết tám lượng bạc.
Nghĩ đến chỉ phí thuốc cao như vậy thì Thẩm Bích Thấm lại một lần nữa không nhịn được cảm thán, người ta nói thời cổ đại muốn khám bệnh thì có nhiều trường hợp tang gia bại sản, đúng là một chút cũng không sai, vật càng hiếm thì giá càng cao, hiện giờ thuốc đa phần là đều được làm thủ công, chi phí cao, nên đương nhiên giá thành cũng sẽ cao.
Trở lại thôn, Thẩm Bích Thấm nhìn từ xa xa đã thấy một nam một nữ đứng trước cửa nhà mình, hai người đều mặc y phục sáng màu sặc sỡ, đối với chuyện của chủ trạch thì từ trước đến giờ, Thẩm Bích Thấm đều không có hứng thú, nàng cũng không nghĩ nhiều mà liền thu hồi tâm mắt đi vào sân nhà mình.
Thẩm Bích Thấm không hề để ý đến hai người họ, nhưng nữ tử mặc y phục màu hồng phấn kia lại lộ ra vẻ kinh ngạc khi nhìn thấy Thẩm Bích Thấm.
"Lan nhi, rốt cuộc con đã trở về thăm nương, Tam Thủy cũng đến rồi, mau đi vào, đi vào." Thẩm Lý thị ra mở cửa, khi nhìn thấy hai người thì liền dùng vẻ mặt vui vẻ tiếp đón hai người họ vào cửa.
"Nương, tiểu cô nương vào nhà nhị thúc là ai vậy?" Sau khi vào nhà thì nữ tử mặc y phục màu phấn liền kéo tay Thẩm Lý thị hỏi.
"“Hừ, còn không phải là con ma ốm của nhà nhị thúc con sao, mà con hỏi cái này làm gì?" Nói đến Thẩm Bích Thấm thì vẻ tươi cười trên mặt Thẩm Lý thị liền biến mất không còn tăm hơi.
"Nàng chính là con ma ốm kia?!"
Thiếu nữ mặc y phục màu phấn ban đầu hơi ngạc nhiên, sau đó sắc mặt liền trầm xuống nói,'Quả nhiên là một con sói mắt trắng vong ân bội nghĩ!"
"Lan nhi, làm sao vậy?" Nhìn thấy phản ứng của nàng ta thì Thẩm Lý thị lập tức phát hiện ra có chuyện không đúng.
"Nương, đây là găng tay con mang cho người, có thể che được phần tay, hiện giờ ở trên trấn vô cùng nổi tiếng, sao mọi người không nói cho con biết găng tay này nhà chúng ta cũng làm được." Thiếu nữ y phục màu phấn trừng mắt nhìn về phía sân nhà Thẩm Bích Thấm, cắn răng nói,Nàng dám bán cho người khác chứ không chịu bán cho nhị cô của con, nhị cô của con chính là vì chuyện này mà vô cùng tức giận, nếu để nhị cô biết, nha đầu chết tiệt kia ở trong nhà chúng ta thì không phải là con sẽ bị nhị cô hành hạ cho đến chết sao!
Người nàng ta đang nói là lão bản nương béo mập ở "nhà thêu Phúc Lai” trong trấn kia, nữ nhi đại phòng Thẩm gia, còn nàng ta chính là Thẩm Bích Lan, nhị đường tỷ của Thẩm Bích Thấm.
"Cái gì, găng tay kia là do muội của nàng làm sao? Ta nói này nương, người làm như vậy là không đúng rồi, người ta đều nói nước phù sa không chảy ruộng ngoài, người làm như vậy là không có phúc rồi."
Vừa nghe thấy chuyện găng tay là do Thẩm Bích Thấm làm thì trượng phu của Thẩm Bích Lan, Triệu Tam Thủy cũng bất mãn mở miệng.
"Không phải chứ, găng tay này là do nha đầu kia làm sao, chúng ta cũng hề biết chuyện này!" Thẩm Lý thị nhìn găng tay với vẻ mặt mờ mịt.
"Các người vậy mà không biết?"
Thẩm Bích Lan nghe xong thì mày lập tức nhíu lại,'Găng tay này hiện giờ được bán vô cùng chạy, chỉ là găng tay bông mà đã 35 văn tiền một đôi rồi, hơn nữa còn phải đặt trước mới có thể mua được, người xem nhiều găng tay như vậy, thì có thể kiếm được bao nhiêu tiền."