Làm Giàu: Cuộc Sống Điền Viên Của Nông Nữ (Dịch Full)

Chương 117 - Chương 117: Nhà Chính Tính Kế

Chương 117: Nhà Chính Tính Kế Chương 117: Nhà Chính Tính KếChương 117: Nhà Chính Tính Kế

"Nương! Nãi nãi, nương rốt cuộc đã làm gì sai, sao nãi nãi lại muốn đánh nương!" Thẩm Bích Tuyết lập tức rơi nước mắt, lôi kéo tay Thẩm lão thái khóc hỏi.

"Làm sai cái gì, còn không phải..."

"Nương."

Thẩm Lý thị vừa muốn tiếp lời đã bị Thẩm Bích Lan gọi lại, Thẩm Bích Lan lắc đầu với Thẩm Lý thị, tiến lên ngăn lại hành động của Thẩm lão thái.

Sau đó mới nói với Thẩm Bích Tuyết,'Không sao, muội và nhị thúc mẫu ra ngoài đi."

"Vâng."

Tuy Thẩm Bích Lan nhìn như đang giúp mình, nhưng Thẩm Bích Tuyết lại nhìn ra sự tình không thích hợp, không nhiều lời liền đỡ Thẩm Lâm thị đi ra ngoài. "Lan Nhi, sao con lại cản ta." Chờ hai người đi ra ngoài, tuy trong lòng Thẩm lão thái vẫn không thoải mái nhưng vẫn nhẫn nại hỏi Thẩm Bích Lan.

Đối với đứa cháu gái cho mình mặt mũi, Thẩm lão thái rất thương yêu.

"Nãi nãi, nếu bây giờ náo loạn với các nàng, đến lúc đó nha đầu chết tiệt kia nhân cơ hội phát tác, chúng ta có khả năng không lấy được một xu nào." Thẩm Bích Lan đổ một chén nước cho Thẩm lão thái, trấn an nói.

"Nga, đúng vậy, vừa rồi ta giận quá nên quên mất, Lan Nhi nói rất đúng, vậy tạm thời tha cho mụ già thúi kia. Lan Nhi tới đây, trò chuyện với nãi nãi, nãi nãi thích cháu, cháu mạnh hơn đứa tỷ tỷ bồi tiền hóa vô dụng của mình nhiều, rõ ràng là tỷ muội ruột, tại sao hơn kém nhiều như vậy."

Thẩm lão thái thân thiết nằm tay Thẩm Bích Lan, nói đến Thẩm Bích Ngọc liền chuyển sang vẻ mặt bất mãn. ...

"Vâng ạ, nãi nãi thích, Lan Nhi sẽ nói chuyện với người, đại tỷ khiến người tức giận đại tỷ không đúng, chúng ta đừng nhắc đến nàng."

Thẩm Bích Lan cũng rất ghét bỏ đại tỷ Thẩm Bích Ngọc vì làm mình mất mặt, cảm thấy đại tỷ quá mức nhu nhược vô dụng, xứng đáng bị từ hôn.

Thẩm Bích Ngọc ngoài cửa vừa định đi vào, nghe thấy cuộc trò chuyện liền dừng bước chân, trong lòng lập tức đau xót, do dự một lát, nàng xoay người, hai mắt đỏ hoa đi về phía cổng.

Nãi nãi lại muốn tính kế nhà nhị thúc, Thấm Nhi có chủ ý, mình cần nói chuyện này cho nàng.

"Được được, không nhắc đến nó nữa, Lan Nhi và Tam Thủy ở nhà ăn cơm, nãi nãi giết một con gà cho các cháu bồi bổ thân thể." Thẩm lão thái cười nói với Thẩm Bích Lan, sau đó hét ra ngoài cửa,Lâm thị, buổi trưa nấu cơm tỉnh, còn nữa, giết một con gà cho Lan Nhi bồi bổ thân thể, có nghe hay không."

"Con dâu đã biết."

Nghe Thẩm lão thái nói, Thẩm Lâm thị lập tức lớn tiếng đáp lời, tùy ý dùng cỏ bạch hoa lau miệng vết thương, vội vàng đi giết gà.

"Nương, con không hiểu, rõ ràng đều là người một nhà, vì sao nãi nãi cứ phải đối xử với chúng ta như vậy?" Nhìn thân thể Thẩm Lâm thị co rút lại, nước mắt của Thẩm Bích Tuyết không kìm được mà rơi xuống.

Chuyện trong nhà vốn dĩ đều là nương làm, hiện giờ bắt đầu nuôi tằm, mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất, nếu không phải Tứ muội muội giúp thợ săn kia nấu canh, mỗi ngày đều đổi một ít thức ăn vê cho nhà mình ăn thêm, nương chỉ sợ đã sớm không chịu nổi nữa.

"Tuyết Nhi à, có lẽ... chính là số phận." Nghe Thẩm Bích Tuyết nói, Thẩm Lâm thị trầm mặc trong chốc lát, mới chậm rãi nói ra những lời này.

Cùng là người nhưng có số phận khác nhau, chính là nói nhà bọn họ, trước kia còn nghĩ đến việc chia gia, hiện giờ ngẫm lại, chia nhà, chuyện trong nhà không ai làm, nãi nãi tuyệt đối không đồng ý chia nhà.

"Số phận... sao?"

Nghe đến đó, sắc mặt Thẩm Bích Tuyết buồn bã, thần thái cuối cùng trong mắt cũng đã biến mất.

"Thấm Nhi muội muội."

"Đại đường tỷ?" Thẩm Bích Thấm vừa mới chuẩn bị đi ra sau núi làm cơm trưa, lại gặp Thẩm Bích Ngọc ở cửa.

Sau khi Thẩm Bích Thấm dọn đồ dùng nhà bếp tới nhà tranh sau núi thì đổi thành nấu cơm ở nơi đó, bởi vì có Ngân Lang tuân tra ở gần, Thẩm Bích Thấm không sợ mất đồ.

Mấy ngày nay ở chung, tuy Ngân Lang vẫn không thân thiết với Thẩm Bích Thấm, nhưng đã không còn ghét nàng nhiều như trước, nói tóm lại xem như hiện tượng tốt.

"Thấm Nhi muội muội, tuy tỷ không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng muội phải có phòng bị."

Thẩm Bích Ngọc do dự trong chốc lát, vẫn nói cho Thẩm Bích Thấm chuyện nghe được trong phòng, sau đó vội vàng rời đi.

"Ồ, Thẩm Bích Lan này đúng là có chút đầu óc, chỉ là bọn họ cho rằng nỗ lực mấy ngày nay của ta đều là vô ích sao?" Thẩm Bích Thấm nghe xong cười lạnh, trong lòng thay vì tức giận thì lại vui vẻ.
Bình Luận (0)
Comment