Chương 119: Mười Lượng Bạc
Chương 119: Mười Lượng BạcChương 119: Mười Lượng Bạc
Ông ấy có bị nói cũng không sao nhưng Thấm nhi là nữ nhi bảo bối của ông ấy, người nào cũng không được bắt nạt nàng.
"Lão nhị, thái độ này của ngươi là thế nào, vợ lão đại nói không sai, ngươi thử hỏi xem con gái ngoan của ngươi đã làm chuyện gì, một mình nó giấu tiền, lừa gạt trưởng bối. Đừng tưởng rằng che giấu rồi thì không có người biết được." Thẩm lão thái chỉ vào Thẩm Bích Thấm nói với Thẩm Thủ Nghĩa.
"Nương, nếu như người đang nói đến chuyện ở hiệu thêu thì con cũng biết đến chuyện này, đó là Thấm Nhi tự mình kiếm chút tiền cho riêng mình, hiếu kính nương là trách nhiệm của con mà không liên quan gì đến một tiểu bối như Thấm Nhi.
Thẩm Thủ Nghĩa vẫn hiểu được ý đồ của Thẩm lão thái, trong lòng ông ấy cũng vô cùng khổ sở, không ngờ nương của ông ấy còn muốn cầm cả tiền vặt ít ỏi trong tay cháu gái, đây chính là tiền tiểu bối kiếm được.
"Cuối cùng ngươi cũng đã thừa nhận rồi à? Một chút tiền nhỏ sao? Trong thành loại bao tay kia bán đắt vô cùng, một đôi cũng phải ba mươi lăm văn tiền mà ngươi còn dám nói là món tiền nhỏ?" Nghe Thẩm Thủ Nghĩa nói Thẩm lão thái lập tức kích động la lên.
"Bao tay kia đắt đến thế sao?”
Nghe thấy một đôi bao tay có giá ba mươi lăm văn tiền thì Thẩm Thủ Nghĩa cũng giật mình nhưng sau đó ông ấy lập tức nói tiếp: "Bao tay kia có đắt thế nào thì Thấm Nhi cũng chỉ làm công cho hiệu thêu, mỗi ngày cũng chỉ nhận được ba mươi văn tiên công, đây là tiền con bé kiếm được nên con đã để Thấm Nhi tự giữ lấy, như thế thì có gì không đúng!"
Trong lòng Thẩm Thủ Nghĩa ngay lúc này lại vô cùng cảm động, ông ấy nghĩ đến nữ nhi đã phát cho tất cả người trong nhà mình và cả nhà của Thẩm Đại Võ mỗi người một đôi bao tay, trong nháy mắt trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp. Đồ đạc không rẻ nhưng Thấm Nhi không tiếc mà lấy về cho họ dùng, nữ nhi thế này làm sao người làm phụ thân như ông ấy không yêu thương, không đau lòng.
"A, nhị thúc, chuyện này cũng không giống như thúc nói, bao tay kia là Thấm Nhi muội muội đã nghĩ ra, làm sao có thể nói là làm công cho người ta?" Thẩm Bích Lan đứng bên cạnh lạnh lùng mở miệng cười nói.
"Cách đan kia là hiệu thêu đã dạy cho Thấm Nhi, Thấm Nhi chỉ là..."
Thẩm Thủ Nghĩa không biết rõ chân tướng nên ông ấy hoàn toàn tin tưởng vào. Thẩm Bích Thấm, khi ông ấy vừa muốn giải thích thì Thẩm lão thái đã ngang ngược cắt ngang.
"Hay lắm, ngươi còn dám cãi chày cãi cối, lần này ngươi phải bỏ ra mười lượng bạc gia tăng đồ cưới cho muội muội ngươi. Còn tứ nha đầu, nhị cô cô của nhị đường tỷ phu ngươi vừa khéo mới mở hiệu thêu, ngươi mau đưa cách đan bao tay ra đây."
Cái gì?"
Nghe thấy phải xuất ra mười lượng bạc, Thẩm Thủ Nghĩa và Thẩm Lâm thị đều sợ hãi đến ngây người. Với nhà họ mà nói mười lượng chính là cái giá trên trời. Trong nháy mắt mặt mày Thẩm Thủ Nghĩa như xám tro, cánh môi tái nhợt cũng run lên nhè nhẹ.
"Ha"
Mà Thẩm Bích Thấm thì nhịn không được cười lên. Thật sự quá buồn cười! Đây thật sự là chuyện buồn cười nhất mà nàng nghe được.
Thẩm lão thái cho rằng bà ta là ai? Chỉ một câu là muốn nàng phải giao cách đan bao tay ra cho bà ta, còn bắt nhà họ phải nộp mười lượng thêm đồ cưới cho nữ nhỉ của bà ta.
Không nói đến hiện nay nàng thật sự không có mười lượng mà cho dù có thì tuyệt đối nàng cũng không giao ra.
"Đồ nha đầu đáng chết, ngươi cười cái gì?' Thấy Thẩm Bích Thấm cười, Thẩm lão thái tức giận, trừng mắt nhìn về phía Thẩm Bích Thấm.
"Cháu cười bà quá ngây thơ. Bà, bà làm thế này không phải bắt nhà chúng cháu phải thêm đồ cưới cho tiểu cô cô mà còn bắt nhà chúng cháu đi chết sao?"
Cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Bích Thấm nói một tràng làm lộ ra hàm răng trắng nõn, nàng khẽ mỉm cười nhìn Thẩm lão thái nói.